Tuy nhà Giang Diệu Anh có mở công ty nhưng công ty cũng không quá lớn, bố của cô ta cũng chỉ lái chiếc xe tẩm ba tỷ rưỡi mà thôi. “Đây là xe của tôi." Lâm Thiên đột nhiên mở miệng. 
Lâm Thiên vừa nói ra câu này thì Chu Liên, Giang Diệu Anh và Hoàng Luân đều vội vàng nhìn về phía Lâm Thiên. “Phụt: Người anh em, cậu đừng nói đùa với mình như vậy chứ." Hoàng Luân cười vỗ vỗ vai Lâm Thiên, cho rằng cậu đang nói đùa. 
Dù sao Hoàng Luân cũng là người biết rất rõ hoàn cảnh gia đình của Lâm Thiên. 
Chu Liên cũng cười nhạo nói: “Hừ, chỉ với bộ dạng như anh mà lái được Lamborghini à? Anh nói anh đạp xe đạp thì tôi còn tin đấy. “Một thằng nghèo mặc quần áo bán ở lề đường cũng dám khoác lác nói mình lái Lamborghim, thật không biết xấu hổ, tôi đứng chung với anh cũng cảm thấy mất mặt đó" Giang Diệu Anh thất vọng lác đầu. 
Nếu Giang Diệu Anh sớm biết rằng đối tượng được giới thiệu cho cô ta là hạng người này, hôm nay cô ta tuyệt đối sẽ không tới “Xin lỗi, tôi không nói giỡn cũng không khoác lác, chiếc xe này thật sự là của tôi." Lâm Thiên nhẹ nhàng bằng quơ nói. 
Lúc này cửa xe Lamborghini đột nhiên mở ra, một người đàn ông trung niên mặc đồ tây bước ra từ ghế điều khiển. 
Lâm Thiên liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông trung niên này, ông ta là giám đốc của cửa hàng Lamborghini 4S. 
Chu Liên thấy thế vội vàng nói: “Nhìn đi, đây mới là chủ xe! Lâm Thiên, vậy không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-dai-thieu/355926/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.