“Kỳ thật..., tôi cũng không biết đến tột cùng là chuyện như thế nào. Bài hát kia là tôi dùng biết bao công sức mới sáng tạo ra. Tôi cũng không biết làm sao nó lại rơi vào tay cô Vũ.” Tô Bảo Nhi trông rất ấm ức.
Dừng một chút, Tô Bảo Nhi tiếp tục nói:
“Lúc trước tôi được nhiều người theo dõi ở phòng live stream Bigo, cô Vũ thường xuyên trò chuyện với tôi. Hơn nữa cô ấy trông cũng rất thân thiện, tôi cũng coi cô ấy là bạn.”
“Vào một tuần trước khi cho ra bài hát đó, cô Vũ còn mời tôi đến nhà cô ấy. Lúc tôi để nhạc phổ của bài hát mới ở trong túi. Tôi cho là cô ấy ăn trộm bài hát của tôi ở lúc đó!”
Sau khi nghe xong những lời này, Lâm Thiên mới hiểu ra gật đầu. Hoá ra bài hát bị trộm như thế này?
Tô Bảo Nhi ấm ức tiếp tục nói: “Cô ta ăn trộm bài hát của tôi còn chưa nói. Thế mà còn dám bôi nhọ tôi sao chép bài hát của cô ta, làm cả đời tôi phải chịu điều tiếng là sao chép. Tôi thật sự... thật sự tức không chịu được!”
Khi Tô Bảo Nhi vừa nói dứt lời, hốc mắt đã đỏ lên, nước mắt cũng đã rơm rớm trong hốc mắt.
Có thể đoán được, chuyện này là sự đả kích rất lớn với Tô Bảo Nhi.
Lâm Thiên tự hỏi, chuyện như vậy nếu phát sinh ở trên người mình, chỉ sợ chính mình đều sẽ rất khó chống đỡ được, huống chi Tô Bảo Nhi chỉ là một cô gái nhỏ?
Tuy rằng xem Tô Bảo Nhi lúc này đã bình tâm lại, hoàn toàn không có việc gì.
Nhưng Lâm Thiên có thể đoán được lúc việc này mới xảy ra đã khiến Tô Bảo Nhi chịu tổn thương rất lớn. Lâm Thiên cũng không dám đoán Tô Bảo Nhi vượt qua việc đó như thế nào.
Nhìn đến dáng vẻ ấm ức của Tô Bảo Nhi lúc này, Lâm Thiên cảm thấy đau lòng không thôi.
Điều này càng làm Lâm Thiên quyết định phải giúp Tô Bảo Nhi rửa sạch nỗi oan!
Dịch Vi bĩu môi, hung tợn nói:
“Hừ, cái đồ Vũ Ngọc Hiền này, ngày thường ở phòng live stream cứ tưởng là một cô gái xinh đẹp tốt bụng, không nghĩ tới trên thực tế lại độc ác như vậy. Thế mà dám ăn cắp bài hát của Tô Bảo Nhi, đúng là ả phù thuỷ!”
Dịch Vi lại tiếp tục an ủi nói: “Tô Bảo Nhi, đừng nhụt chí, lúc này Vũ Ngọc Hiền chắc chắn không ăn cắp bài hát của em được. Em hãy dùng bài hát mới vào lúc này, chứng mình chính mình!”
“Cảm ơn Dịch Vi, em nhất định sẽ cố gắng.” Tô Bảo Nhi mỉm cười gật gật đầu.
“Tô Bảo Nhi, bài hát mới của cô chuẩn bị thế nào rồi? Có thể hát hai câu được không?” Lâm Thiên có vẻ đang chờ mong.
Bài hát lúc trước của Tô Bảo Nhi, cho dù là người không thích nghe hát như Lâm Thiên cũng cảm thấy rất dễ nghe.
“Bài hát mới sẽ bắt đầu chính thức phát hành trên internet ở hôm sau, nếu anh muốn nghe, tôi đây hát trước cho anh hai câu.” Tô Bảo Nhi nói.
“Tô Bảo Nhi đừng làm vậy. Vạn nhất cậu ta tiết lộ bài hát ra ngoài, còn tiết lộ cho Vũ Ngọc Hiền thì sẽ rất phiền phức!” Dịch Vi nói.
“Em tin anh ấy sẽ không làm vậy.” Tô Bảo Nhi mỉm cười nói.
Tuy rằng ở vấn đề về tình cảm, hai người có chút gút mắt. Nhưng về mặt nhân phẩm, Tô Bảo Nhi chắc chắn tin tưởng Lâm Thiên. Dù sao lúc trước ở Bảo Thạnh, hai người đã cùng nhau trải qua rất nhiều.
Dịch Vi vội vàng phản bác nói: “Tô Bảo Nhi, điều này còn không biết được, biết người biết mặt không biết lòng. Cậu ta vừa trông đã biết không có tiền, ai biết cậu ta có thể vì tiền mà bán đứng em hay không, đúng không? Em vì tin người quá mức cho nên bài hát trước mới bị Vũ Ngọc Hiền thừa cơ hội mượn gió bẻ măng.”
“Không có việc gì, nếu anh ấy mà cũng phải bán đứng em thì em đây đúng là không cần sống làm gì nữa.” Tô Bảo Nhi cười nói.
Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi mở miệng hát suông một đoạn ngắn.
Sau khi hát.
“Oa, dễ nghe thật. Tô Bảo Nhi cũng siêu thật, có thể viết ra bài hát hay như vậy!” Dịch Vi liên tục vỗ tay.
“Tô Bảo Nhi, thậm chí tôi còn không thể chờ được muốn nghe toàn bộ bài hát của cô. Tôi tin cô chắc chắn có thể nổi tiếng nhờ bài hát này!” Lâm Thiên giơ ngón tay cái lên.
Tuy rằng Tô Bảo Nhi chỉ hát không nhạc một đoạn ngắn, nhưng Lâm Thiên không thể không thừa nhận, thật sự quá dễ nghe!
“Cảm ơn.” Tô Bảo Nhi mỉm cười đáp lại một câu.
“Tô Bảo Nhi, chị đi WC đây.”
Sau khi Dịch Vi nói xong, cô bèn đứng dậy rời đi ghế lô.
Ghế lô chỉ còn lại hai người Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi.
Hai người đột nhiên giữ yên lặng không nói lời nào.
Bầu không khí tĩnh lặng này khiến Lâm Thiên cũng phải thấy áp lực và nặng nề.
“Lâm Thiên, mấy tháng nay anh ở Bảo Thạnh có tốt không?” Tô Bảo Nhi cắn môi, rốt cuộc cũng phải mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh.
Mấy tháng nay, Tô Bảo Nhi vẫn không chú ý đến cuộc sống của Lâm Thiên ở tỉnh Tây Nguyên. Rốt cuộc nguyên nhân chính yếu cô đến thủ đô Hà Nội là vì muốn rời khỏi Lâm Thiên, quên mất Lâm Thiên.
Cô sợ nếu mình để tâm đến Lâm Thiên, sẽ không thể quên được anh, vì vậy mà cô vẫn cứ không xem anh.
Bởi vì thế, cô cũng không biết việc xảy ra với Lâm Thiên ở Kim Đô.
Cô cũng không biết việc Lâm Thiên lúc trước khốn cùng, cùng với hiện tại ra danh ở tỉnh Tây Nguyên, làm nên việc lớn, cùng với hiện tại đã trở thành người giàu nhất ba tỉnh Tây Nam.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]