Chương trước
Chương sau
Đối với Tô Bảo Nhi, rõ ràng ca khúc của cô ấy đều bị đạo nhạc, nhưng cô ấy còn phải chịu tai tiếng như vậy thì làm sao mà chịu được?

Vốn dĩ tâm trạng Tô Bảo Nhi vừa chuyển biến trở nên tốt, bây giờ lại như lọt vào hố sâu.

Lâm Thiên trực tiếp đứng dậy đi tới bên người Tô Bảo Nhi.

“Tô Bảo Nhi, đừng khóc, cứ giao cho tôi giải quyết, cô cứ ở sau lưng tôi.” Lâm Thiên vươn tay phải ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tô Bảo Nhi.

"Lâm Thiên, đừng! Có nhiều người như vậy!" Tô Bảo Nhi nắm lấy Lâm Thiên tay. Tỏ ra rất lo lắng.

Tô Bảo Nhi sợ Lâm Thiên không đối phó được với những người này, ngược lại còn khiến cho Lâm Thiên chịu tổn thương.

"Đừng nói là chút người này, cho dù là một ngàn vạn, tôi cũng không bao giờ sợ! Cho dù cả thế giới phản bội cô, tôi cũng sẽ vì cô, trở thành kẻ thù của cả thế giới!" Giọng điệu của Lâm Thiên đầy chắc chắn kiên định.

Ngay sau đó, Lâm Thiên quay đầu nhìn những người này.

"Cậu nhóc, cậu là ai? Cậu đi theo con chó đạo nhạc này, thoạt nhìn không phải chuyện tốt, đúng không? Sao, nhìn tôi chằm chằm! Cậu muốn nổi bật con chó đạo nhạc này sao?" Người đàn ông đeo kính râm nhìn Lâm Thiên. .

"Cho anh ba giây. Cút! Ra! Ngoài!" Lâm Thiên híp mắt, giọng điệu lạnh lùng.

Người đàn ông đeo kính râm nghe xong không khỏi giễu cợt: "Ồ, ngươi dám tự tiện như vậy? Nhìn không ra chúng tôi nhiều người như vậy sao? Muốn đánh nhau à."

“Đã đến ba giây, xem ra anh không nắm chắc cơ hội tôi cho anh!” Lâm Thiên lạnh lùng nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên trực tiếp đập nắm đấm vào người đàn ông đeo kính râm.

Khuôn mặt của người đàn ông đeo kính râm lập tức biến dạng, thậm chí anh ta không ngờ rằng anh sẽ trực tiếp đánh mà không báo trước.

"Ầm!"

Dưới một cú đấm, người đàn ông đeo kính râm trực tiếp bị đánh trên mặt đất, kính râm lập tức bị đánh vỡ, khóe mắt cũng bị đánh đến chảy máu.

Ngay từ đầu là do người đàn ông đeo kính râm này kiếm chuyện, lúc này anh ta hét lên mọi người xung quanh càng vây xem đông hơn. Chính là anh ta cầm đầu sỉ nhục Tô Bảo Nhi, Lâm Thiên sẽ không đánh tên đó thì đánh ai?

Đã thế nghe trong ý của anh ta, cô ấy còn là người ghen tị với Vũ Ngọc Hiền.

"Thằng nhóc, mày ... mày dám đánh người sao! Nói cho mày biết, mày xong đời rồi! Chỉ bằng cú đấm này, tao sẽ khiến thằng nhóc nghèo kiết xác mày phải đền táng gia bại sản!" Người đàn ông đeo kính râm hét vào mặt Lâm Thiên.

“Đúng vậy cậu bé, cậu gây chuyện lớn rồi!” Vài người bạn của người đàn ông đeo kính râm cũng hét lên.

"Chết tiệt, đứa nhỏ này dám đánh người, gan cũng lớn lắm rồi. Đầu năm nay, đánh không phải vì người, mà là tiền!"

...

Mọi người vây xem xung quanh đều nghị luận ầm ĩ.

"Khiến tôi đền táng gia bại sản? Vậy thì anh đã đánh giá quá thấp gia sản của tôi rồi." Lâm Thiên chế nhạo.

Lúc này, quản lý khách sạn chen vào đám đông cùng hai nhân viên bảo vệ.

"Bác bảo vệ, bác bảo vệ! Thằng nhóc này đánh người, mau tóm lấy nó!" Người đàn ông đeo kính râm hét lên.

Quản lý gật đầu, sau đó nhìn Lâm Thiên nói: "Cậu nhỏ, nếu cậu đánh người thì hậu quả rất nghiêm trọng, một đấm này của cậu có giá trị không nhỏ đấy.”

“Có thể đắt đến mức nào?” Lâm Thiên chế nhạo.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lấy thẻ đen của ngân hàng Hoa Kỳ.

“Cái này… Đây là thẻ đen của Ngân hàng Hoa Kỳ sao?” Người quản lý trợn tròn mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

"Cái gì? Thẻ đen của ngân hàng Hoa Kỳ?!"

Người đàn ông đeo kính râm té rên mặt đất cũng kêu lên.



Người đàn ông đeo kính râm này chưa bao giờ nhìn thấy thẻ đen của ngân hàng Hoa Kỳ, nhưng anh ta đã nghe nói về nó!

“Quản lý, thẻ đen của Ngân hàng Hoa Kỳ là gì?” Một nhân viên bảo vệ khó hiểu bên cạnh không nhịn được hỏi.

"Thẻ đen của Ngân hàng Hoa Kỳ được mệnh danh là vua của các loại thẻ. Người sở hữu thẻ này. Tất cả đều là những người giàu có hàng đầu, không có tài sản hàng nghìn tỷ đồng, căn bản không tư cách đạt được tấm thẻ này!" Giọng người quản lý đanh thép.

"Cái gì?!"

Sau khi nghe lời của quản lý, tất cả mọi người có mặt không khỏi cảm thán.

Cùng lúc đó, ánh mắt của bọn họ khi nhìn Lâm Thiên hoàn toàn thay đổi.

Bởi họ biết rằng, người thanh niên tưởng như bình thường này lại có tài sản hàng nghìn tỷ, thậm chí hàng chục nghìn tỷ!

Chúa ơi, những người siêu giàu như vậy chắc chắn là sự tồn tại kinh khủng mà họ cần phải ngưỡng vọng!

Hơn nữa, vị siêu giàu này còn trẻ như vậy? Bọn họ không khỏi tự hỏi, lẽ nào đây là thiếu gia của đại gia tộc nào?

Lâm Thiên nhìn chằm chằm người đàn ông đeo kính râm, lạnh lùng nói: "Tiền viện phí của anh, anh tính bao nhiêu, tôi sẽ trả hết!"

"Đừng đừng! Ông lớn ơi con sai rồi!" Người đàn ông đeo kính râm nhanh chóng cầu xin lòng thương xót.

Nhưng Lâm Thiên không có dừng lại, trực tiếp xông lên, đánh người đeo kính râm.

"Bùm bùm!"

Lâm Thiên tay cùng chân trút xuống người đàn ông đeo kính râm.

"Á á á!"

Người đàn ông đeo kính râm hét lên như heo bị làm thịt.

Phải biết rằng. Cho dù Lâm Thiên chỉ sử dụng năm phần trăm sức mạnh, cũng đã rất nặng tay.

Sau khi khán giả nhìn thấy cảnh này, không ai dám bước tới ngăn cản, cũng không ai dám nói gì, kể cả những người bạn của người đàn ông đeo kính râm thậm chí không dám đánh một cái rắm.

Chỉ vì Lâm Thiên đã rút ra thẻ đen!

Điều họ sợ không phải là tấm thẻ đen, mà là danh tính và quyền lực mạnh mẽ đằng sau tấm thẻ đen kia!

Trong mắt họ, người có thể rút thẻ đen chắc chắn là người có danh phận và quyền lực.

Khoảng một phút sau. Lâm Thiên dừng lại.

Đối với người đàn ông đeo kính râm này, Lâm Thiên đã đánh anh ta đến tím tái, máu khắp mặt và toàn thân.

Lâm Thiên lau nắm đấm, sau đó liếc nhìn xung quanh.

Ánh mắt của Lâm Thiên đi qua nơi nào, những người này đều cúi đầu không dám nhìn Lâm Thiên một chút.

"Vừa rồi các người đều làm loạn đúng không? Còn ai có ý kiến? Còn ai muốn mắng Tô Bảo Nhi, đứng lên!" Giọng điệu của Lâm Thiên lạnh lùng.

Xung quanh một mảnh im lặng đến đáng sợ, tất cả mọi người đều cúi đầu, có những người còn thất thần, chân run lên vì sợ hãi.

Đùa nhau à, đây chính là xuất thân đáng giá tiền tỷ, thậm chí có thể mấy chục nghìn tỷ, bọn họ có thể không sợ sao?

"Nếu không có ý kiến, các người còn đứng ở chỗ này để làm chi? Chờ bị đánh sao?" Lâm Thiên lạnh lùng nói.

"Đi đi đi!"

Những người này lập tức chạy tán loạn, một số đã quay trở lại vị trí của mình. Một số đã chạy thẳng khỏi nhà hàng.

Thậm chí, một vài người bạn của người đàn ông đeo kính râm cũng chuồn ra khỏi nhà hàng mà không hề có ý định quan tâm đến người đàn ông đeo kính râm.

Nhìn thấy sự tình đã được Lâm Thiên giải quyết, Tô Bảo Nhi tâm trạng thả lỏng đi rất nhiều.



Lúc này Tô Bảo Nhi nhìn bóng lưng của Lâm Thiên, chỉ cảm thấy bóng lưng người này thật cao lớn, uy nghiêm, chỉ cảm thấy phía sau người này sở hữu cảm giác an toàn chưa từng có!

Lâm Thiên lại ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ áo của người đàn ông đeo kính râm, hỏi:

"Nói cho tôi biết, anh định tốn bao nhiêu tiền chữa bệnh."

“Tôi… tôi không dám đòi thêm, chỉ đưa mấy triệu.” Người đàn ông đeo kính râm tái nhợt, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Lâm Thiên, ngay cả giọng nói cũng run run.

“Anh thật sự dám đòi tiền à, thế tôi sẽ cho anh một tỷ, sẵn tiện đưa ngươi đi lò hoả thiêu luôn nhỉ.” Lâm Thiên lạnh lùng nói.

Khi người đàn ông đeo kính râm nghe thấy điều này lập tức bị sốc.

"Không, không, không. Tôi không dám đòi! Tôi không muốn lấy một xu một cắc nào cả!" Người đàn ông đeo kính râm nói.

Trong mắt người đàn ông đeo kính râm, Lâm Thiên có tài sản hàng nghìn tỷ, thậm chí hàng chục nghìn tỷ, quyền thế tuyệt đối, bối cảnh kinh người, giết anh ta đơn giản như bóp chết một con kiến.

Lâm Thiên sau khi nghe xong liền đứng lên.

“Quản lý, để bảo vệ đưa anh ta đi bệnh viện.” Lâm Thiên nhìn quản lý.

“Vâng, vâng!” Người quản lý gật đầu cung kính.

Ngay sau đó, quản lý đã bố trí bảo vệ khiêng người đàn ông đeo kính râm ra khỏi nhà hàng.

Mọi việc đã xong, Lâm Thiên quay đầu nhìn Tô Bảo Nhi.

"Tô Bảo Nhi. Mọi chuyện đã giải quyết xong, không sao cả." Lâm Thiên cười với Tô Bảo Nhi.

Tô Bảo Nhi cũng phá lên cười.

“Lâm Thiên, cám ơn anh rất nhiều. Nếu không có anh, khi nãy tôi thật sự không biết phải làm gì.” Tô Bảo Nhi lộ ra một nụ cười nhẹ.

Tô Bảo Nhi vừa rồi thật sự không thoải mái. Nhưng nhìn thấy một người đàn ông chăm sóc mình như thế này, tâm trạng của Tô Bảo Nhi đã tốt lên rất nhiều.

Nhìn thấy nụ cười của Tô Bảo Nhi, Lâm Thiên cũng an tâm rất nhiều.

“Thả lỏng đi Tô Bảo Nhi, có tôi ở bên cạnh, không ai có thể tổn thương cô cả!” Lâm Thiên nghiêm túc nói.

“Ừ… là cả đời sao?” Tô Bảo Nhi thì thào với khuôn mặt ửng hồng.

“Ơ, ý của cô là…?” Lâm Thiên gãi đầu.

“Không… không có gì!” Tô Bảo Nhi vội vàng lắc đầu.

Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên nói:

"Lâm Thiên, tôi không muốn sống ở đó nữa, tôi muốn sống ở một nơi khác."

“Được rồi, chuyển sang một nơi khác, đổi cả tâm trạng.” Lâm Thiên cười.

Chỗ ở hiện tại của Tô Bảo Nhi là ở chung với Dịch Vi. Sống ở đó chắc chắn sẽ có tức cảnh sinh tình. Hơn nữa, Lâm Thiên giết Dịch Vi ở đó, Tô Bảo Nhi sống ở đó, rất dễ có bóng ma tâm lý.

Thay đổi nơi ở quả thực có lợi.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Thiên đột nhiên vang lên.

Lâm Thiên lấy điện thoại ra xem qua. Đó là một cuộc gọi từ Lưu Thân.

“Alo, Lưu Thân.” Lâm Thiên trả lời điện thoại.

“Anh Lâm, tôi đã thu thập một số bằng chứng có liên quan ở Tập đoàn giải trí Thành Đô, có cả nhân chứng và vật chứng nữa.” Lưu Bân nói.

“Tốt lắm, tôi tới ngay đây.” Lâm Thiên gật đầu đáp ứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.