“Cô không tin? Được, vậy tôi đây sẽ gọi điện cho công ty, để bọn họ liên hệ với công ty quan hệ xã hội một lát, cô cả nhà họ Tần chủ động nhào vào lòng đàn ông.” Lâm Thiên cười.
“Đừng! Coi như... coi như tôi cầu xin anh còn không được sao.” Âm thanh của Tần Thi rất nhỏ.
Tần Thi phát hiện, cho dù cô ấy có nóng tính cỡ nào, lúc đối mặt với Lâm Thiên, vẫn bị Lâm Thiên làm cho chẳng còn nóng tính tí nào...
Tuy cô ta tức giận, nhưng lại không có cách nào.
“Được rồi, trêu cô thôi.” Lâm Thiên nhếch môi cười.
“Anh... anh dám trêu tôi, anh không biết tôi là cô cả nhà họ Tần sao!”
Tần Thi tức giận giơ nắm đấm tay trắng trẻo lên, đánh loạn xạ một trận trên vai Lâm Thiên.
“Ai ya, đau! Đau!”
Tuy rằng điều này chỉ như gãi ngữa cho Lâm Thiên, nhưng anh vẫn rất phối hợp làm ra bộ dạng đau đớn.
Xe chạy thẳng một đường, đến nhà hàng lớn Cung Phúc Long.
Hiển nhiên Tần Thi không phải là lần đầu tiên tới Cung Phúc Long, quản lí ngay lập tức nhận ra cô ta, lập túc phục vụ nhiệt tình hết mực.
Đại sảnh trước sân khấu.
Quản lý đang giúp Tần Thi kiểm tra ghế lô, sau lưng liền truyền tới một âm thanh.
“Tần Thi, thực là cô sao!”
Lâm Thiên quay đầu nhìn, đập vào mặt là một nam một nữ, nam cao khoảng 1m8, mặc âu phục được thiết kế cao quý, mang đồng hồ bản giới hạn, ánh mắt thâm thúy, tướng mạo trông đẹp trai.
Nữ thì một đầu tóc màu vàng, thân người cao ráo, mang lại cho người khác cảm giác như con lai, còn về khuôn mặt, nhìn thì có vẻ rất xinh đẹp, nhưng hơi có phần mất tự nhiên, chắc là đã từng phẫu thuật thẩm mỹ.
Sau khi Tần Thi nghe thấy tiếng, cũng quay đầu nhìn.
“Yo, là Hàn An Nguyệt sao, không phải cô đã cùng chồng chưa cưới, đi Nhật Bản chơi rồi sao?” Tần Thi cười nói.
“Đúng vậy, hôm nay mới về, vừa xuống máy bay, chồng tôi nói muốn ăn cơm truyền thống, cho nên vừa xuống máy bay chúng tôi liền tới nơi này.” Hàn An Nguyệt cười đáp.
Tiếp sau đó, Hàn An Nguyệt nhìn về Lâm Thiên ở bên cạnh Tần Thi.
“Ầy, cô cả nhà họ Tần của chúng ta, thế mà lại cùng một người khác giới cùng tuổi đơn độc tới ăn cơm, đây có khi nào là tin tức lớn không anh ta sẽ không phải bạn trai cô chứ?”
Hàn An Nguyệt vừa nói, vừa đánh giá Lâm Thiên từ trên xuống dưới, sau đó che miệng cười nói:
“Tần Thi, ánh mắt của cô cũng kém quá đi? Thế mà lại tìm một kẻ rác rưởi làm bạn trai? Chiều cao khoảng 1m7 nhỉ? Còn lớn lên bình thường như vậy, bình thường thì cũng thôi đi, ăn mặc còn tầm thường thế kia.”
Tần Thi nghe tới đây, sắc mặt đã có hơi không được tự nhiên.
Lông mày Lâm Thiên cũng hơi cau lại, ban đầu anh cứ tưởng rằng, đây là bạn của Tần Thi chứ, nhưng nhìn thì có vẻ như, quan hệ hai người dường như không ra làm sao? Nếu không cái người tên Hàn An Nguyệt này, cũng không tới mức cố ý mỉa mai chế giễu Tần Thi.
“Tôi lại chẳng phải dựa vào mặt để ăn cơm, đẹp trai mà làm gì?” Lâm Thiên tiến lên nói.
“Hì!”
Lời của Lâm Thiên vừa dứt, Hàn An Nguyệt và bạn trai cô ấy liền che miệng cười lên.
“Lâm Thiên! Đừng nói chuyện!”
Tần Thi ở phía sau kéo Lâm Thiên một cái, cô ấy dường như cảm thấy Lâm Thiên làm mình mất mặt rồi.
“Yo, sao lại có mùi chua thế.” ‘Hàn An Nguyệt ngửi ngửi mũi.
Tiếp theo đó, Hàn An Nguyệt tiến đến gần trước mặt Lâm Thiên.
“Yo, hóa ra mùi chua là phát ra từ trên người anh, trời ơi, đây đã là thế kỉ 21 rồi, còn có người lôi thôi như anh sao? Anh sẽ không phải là dễ nhũi tới từ nông thôn đó chứ.” Hàn An Nguyệt bịt mũi, vẻ mặt khinh thường nhìn Lâm Thiên.
Ngay sau đó, Hàn An Nguyệt quay đầu nhìn về hướng Tần Thi.
“Tần Thi, khẩu vị của cô bây giờ cũng mặn quá đấy, đường đường là cô cả nhà họ Tần, thế mà lại quen biết với người bạn trai như vậy, điều này nếu truyền ra ngoài, còn không làm mất sạch mặt mũi nhà họ Tần của cô rồi!” Hàn An Nguyệt che miệng cười.
Sắc mặt của Tần Thi, cũng ngày càng khó coi, hơn nữa cô ấy cũng khó giãi bày, dù gì cô ấy cũng là đồng hành của Lâm Thiên.
Lúc này, bạn trai Kurokawa Koro của Hàn An Nguyệt cười, tiến lên phía trước nói
“Cô Tần Thi, nếu cô đồng ý, tôi có thể giới thiệu cho cô vài anh đẹp trai.”
“Không cần!” Sắc mặt Tần Thi không vui vẻ thốt ra hai chữ.
“Tần Thi, chúng tôi còn phải ăn cơm với chồng tôi, về nói chuyện sau.”
Sau khi Hàn An Nguyệt nói xong câu này, liền kéo bạn trai của cô ấy, mặt cười đầy vui vẻ đi vào bên trong.
Sau khi hai người Hàn An Nguyệt rời đi.
“Lâm Thiên, anh biết không, tôi mất mặt quá rồi! Anh không biết đâu, tôi với Hàn An Nguyệt này luôn không hợp, lần này thế mà lại để cô ta xem chuyện cười rồi!” Tần Thi tức giận dậm chân.
Lâm Thiên bình thường tuy mặc không sang trọng, nhưng sạch sẽ chỉnh tề, hôm này thực sự là nguyên nhân vì việc luyện đan, khiến Lâm Thiên ra rất nhiều mồ hôi, lại vội đi ra ngoài, làm cho trên người có mùi mồ hôi, Lâm Thiên cũng rất bất đắc dĩ...
Lâm Thiên biết, suy nghĩ hiện tại của Tần Thi chính là, Lâm Thiên làm cô ấy mất mặt rồi, hơn nữa còn là ở trước mặt oan gia.
Nhưng, hành vi của hai người Hàn An Nguyệt này, cũng khiến Lâm Thiên rất không thoải mái, cô ta không những coi thường Tần Thi, đồng thời cũng mỉa mai Lâm Thiên.
Trước đó Lâm Thiên vốn muốn trực tiếp chuẩn bị tranh cãi với Hàn An Nguyệt này, chẳng qua là bị Tần Thi kéo lại, cô ta có thể cảm thấy như vậy sẽ càng khiến mình mất mặt hơn.
Dưới sự sắp xếp của quản lý, Lâm Thiên và Tần Thi tới một gian ghế lô sang trọng.
“Hai vị, ăn cái gì ạ?” Quản lý hỏi.
“Đem món ăn nổi tiếng của nơi này của mấy người, tất cả đều lấy một phần đi,” Lâm Thiên thản nhiên nói.
“Thưa ngài, món ăn nổi tiếng ở nơi này của chúng tôi rất nhiều, nếu chọn toàn bộ, quá nhiều rồi.” Quản lý đáp.
“Không sao, dù gì cũng là Tần Thi mời tôi ăn cơm.” Lâm Thiên nhếch miệng cười đáp.
Quản lý nghe thấy lời này của Lâm Thiên, trong lòng ngay tức khắc xem thường Lâm Thiên.
Quản lý nhìn dáng vẻ của Lâm Thiên, trong lòng ông ta cũng cảm thấy Vân Thiên chính là dế nhũi, ông ta thực ra cũng rất khó hiểu, đường đường cô cả nhà họ Tần, sao lại cùng loại người tầng lớp thấp này cùng ăn cơm?
Chỉ là ông ta không tiện hỏi ra thôi.
Ông ta đoán, có lẽ là tên nhóc này vì nguyên nhân gì đó, muốn gạt một bữa cơm của cô cả nhà họ Tần, cho nên mới ra vẻ bày đặt.
“À đúng rồi, lại mở một chai... rượu vang White Horse năm 1947 phần vang đỏ.” Lâm Thiên lại bổ sung thêm một câu.
Quản lý nghe Lâm Thiên gọi rượu này, trong lòng không nhịn được than thở một hơi, dù gì giá của rượu này, tương đương với một chiếc xe đắt tiền, cho dù là nhà hàng của bọn họ, cũng chỉ có sự cất giấu hiếm có.
Ông ta nhận định rằng Lâm Thiên là muốn coi cô cả nhà họ Tần làm người tiêu tiền như nước.
Tần Thi ngược lại chẳng có cảm giác gì, cô ta biết Lâm Thiên cho ông mình thuốc thần vạn năng, đủ để đưa ra cái giá trăm tỷ trên trời, nhưng Lâm Thiên lại tặng nó miễn phí cho ông, một bữa cơm chính là không đáng kể.
Sau khi quản lý đi.
“Cô cả họ Tần, vừa rồi gặp hai người kia ở ngoài, rốt cuộc có lai lịch thế nào, cái người tên Hàn An Nguyệt đó thế mà lại dám tranh cãi với cô, cô ta không sợ nhà họ Tần của cô à?” Lâm Thiên mở miệng hỏi.
“Mà người tên là Hàn An Nguyệt đó, trước đây là bạn thân của tôi, nhưng lúc học đại học, bạn trai đại học của cô ta thích tôi, còn tỏ tình với tôi, mối quan hệ của tôi và cô ta liền tan vỡ, biến thành oan gia với tôi.” Tần Thi nói.
Tần Thi tiếp tục nói: “Cô ta dám tranh cãi với tôi, là bởi vì bố cô ta là thương nhân nước ngoài nổi tiếng, quốc tịch của cô ta cũng sớm đã đổi thành Nhật Bản ở đây cô ta coi như người nước ngoài, nếu động vào cô ta, sẽ rất phiền, hơn nữa người bạn trai kia của cô ta, là con lai Nhật Hoa, bạn trai cô ta ở Nhật Bản được coi là gia tộc lớn mạnh.
“Hóa ra là vậy.” Lâm Thiên bừng tỉnh hiểu ra.
Đặc thù thân phận của nhà họ Tần, chắc chắn không thể làm loạn phá hoại chuyện tình hình quốc tế.
Tần Thi cũng sẽ không vì ân oán giữa mình và Hàn An Nguyệt, liền dùng mối quan hệ của nhà mình đi đối phó với cô ta, cô ấy biết điều ấy sẽ tạo thành phiền phức quốc tế cho nhà họ Tần.
“Tần Thi, tôi đi vệ sinh cái.” Sau khi Lâm Thiên nói xong, liền đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.
Hành lang nhà hàng
Quản lý đúng lúc đang đi trên hành lang, nhiệt tình tiếp đón mấy vị ông lớn.
“Quản lý, làm phiền cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu?” Lâm Thiên mở miệng hỏi.
“Tôi đây không rảnh, đợi tí sẽ nói cho cậu.”
Quản lý tùy tiện lấy lệ đáp một câu, sau đó quay người tiếp tục đón tiếp mấy ông chủ lớn, Lâm Thiên đã nhìn ra, dường như vị quản lý này rất coi thường Lâm Thiên? Thậm chí còn không muốn phản ứng lại với Lâm Thiên.
“Ông Lâm!”
Vị ông chủ lớn này lại nhận ra Lâm Thiên.
Vị ông chủ lớn này, là chủ tịch tập đoàn Thanh Sơn, trong buổi công bố hôm qua, ông ấy còn mua dung dịch nước thần tiên dạng uống!
“Ông Lâm, ngài cũng ăn cơm ở đây sao!” Chủ tịch tập đoàn Thanh Sơn mặt cười vui vẻ đi tới trước mặt Lâm Thiên.
“Đúng.” Lâm Thiên bâng quơ đáp một câu.
Sau khi quản lý nhìn một cảnh này, liền kinh ngạc lại nghi ngờ.
“Chủ tịch, cậu ấy... cậu ấy là?
Quản lý không nhìn được mà hỏi.
“Ngài ấy chính là Chủ tịch công ty trách nhiệm hữu hạn dược phẩm Vân Thiên, anh Lâm ạ! Vừa rồi không phải ông đang nghe ngóng sao, vị này chính là anh Lâm thật!” Chủ tịch tập đoàn Thanh Sơn nói.
“Cái gì? Cậu ta...cậu ta chính là anh Lâm?” Quản lý mắt trừng mắt trợn nhìn Lâm Thiên, lộ ra vẻ không nắm bắt được chủ yếu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]