Chương trước
Chương sau
"Cũng đúng, vậy thì để con trai tôi, đích thân dẫn hai vị trưởng lão đi vậy." Gia chủ nhà Công Tôn nói.

Gia chủ nhà Công Tôn biết rõ, con trai ông rất hi vọng tận mắt được nhìn thấy Lâm Thiên tiêu đời.

"Hai vị trưởng lão, bây giờ tôi sẽ dẫn hai người đi đến nơi tên tiểu tử đó ở." Công Tôn Phong Vân cười nói.

Sau đó, Công Tôn Phong Vân ngồi vào xe thương gia, hai vị trưởng lão cũng ngồi vào xe, xe khởi động, đi về phía biệt thự nơi Lâm Thiên ở.

Ở một nơi khác, Lâm Thiên lái xe trở về biệt thự, cùng lúc đó Tần Thi cũng đang ngồi trên xe.

Suy cho cùng xe Benz của Tần Thi, còn đang đỗ trước của nhà Công Tôn Phong Vân.

Sau khi đến trước cửa nhà, hai người xuống xe, Tần Thi trực tiếp ngồi vào xe Benz của mình.

"Lâm Thiên, nhớ kĩ chuyện ở trên xe ngày hôm nay, không được tiết lộ cho bất cứ ai!" Tần Thi giơ nắm đấm lên.

Cái mà Tần Thi chỉ đến, tự nhiên là chuyện trên đường đi, Tần Thi gặp phải nguy hiểm sau đó chủ động nhào vào trong lòng Lâm Thiên.

"Yên tâm đi, tôi không rảnh như vậy." Lâm Thiên cười lắc đầu.

Sau khi Tần Thi nghe xong, lúc này mới khởi động xe rời đi.

Sau khi Tần Thi đi rồi, Lâm Thiên bèn trực tiếp mở cửa biệt thự ra, đi vào bên trong.

"Hửm?"

Lâm Thiên vừa đi vào sân trong biệt thự, liền nhíu mày.

Lâm Thiên cảm thấy trong sân hình như có người.

Quả nhiên, đúng lúc này, ba bóng đen đột nhiên hiện ra, chắn lại lối đi của Lâm Thiên.

Lâm Thiên bình tĩnh nhìn, người đứng ở phía trước nhất, lại là Công Tôn Phong Vân, sau lưng anh ta còn có hai ông già đầu tóc bạc phơ đang đứng.

Hai ông già đầu tóc bạc phơ đó, Lâm Thiên không hề quen, nhưng Lâm Thiên cảm thấy khí tức của họ không tầm thường, hình như là tu sĩ.

"Công Tôn Phong Vân, anh đến làm gì?" Lâm Thiên nhíu mày.

"Chẳng lẽ anh không nhìn ra sao? Đương nhiên là đến tìm anh báo thù rồi, Lâm Thiên, hai vị này là trưởng lão của gia tộc Công Tôn ẩn sĩ, giải quyết anh dễ như trở bàn tay, hôm nay chính là ngày chết của anh, ha ha!" Công Tôn Phong Vân ha ha cười to.

Công Tôn Phong Vân nghĩ đến việc hôm nay sẽ diệt trừ được Lâm Thiên, trong lòng anh ta vui không thể tả.

Sau đó, Công Tôn Phong Vân quay đầu nhìn sang nhị trưởng lão và tứ trưởng lão.

"Hai vị trưởng lão, chính là tên này, hai vị mau động thủ giết chết hắn đi." Công Tôn Phong Vân kích động nói.

"Công Tôn Phong Vân, cậu lùi ra một bên, giao cho hai chúng tôi là được."

Hai trưởng lão vừa nói, vừa tiến lên trước một bước, cùng lúc nhìn sang Lâm Thiên.

"Là... là cậu!"

Khoảnh khắc Công Tôn Phong Vân nhìn rõ mặt của Lâm Thiên, đồng tử trong mắt anh ta thu lại, bị dọa nhảy dựng lên.

Trời ạ, sao lại là tên quái vật Lâm Thiên này.



Nhị trưởng lão nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên, trong ánh mắt còn mang theo ngạc nhiên, chấn động, e ngại, sợ hãi...

Bây giờ là ban đêm, ánh đèn rất tối, cho nên trước đó nhị trưởng lão không nhìn rõ dáng vẻ của Lâm Thiên.

Bây giờ sau khi đến gần, ông ta vừa nhìn liền nhận ra, đây chẳng phải là Lâm Thiên người mà lúc đó leo lên đến cửa núi gia tộc Mộ Dung, chỉ dựa vào sức của bản thân mà kinh động đến cả gia tộc Mộ Dung hay sao?

Trận chiến đó, nhị trưởng lão ở trên đỉnh núi cách gia tộc Mộ Dung tầm một cây số, tận mắt chứng kiến hết tất cả!

Tình hình trận chiến ngày hôm đó, chấn động thật sâu đối với nhị trưởng lão, ở trong lòng ông ta lưu lại một dấu ấn sâu đậm, cho đến bây giờ kí ức đó vẫn như mới!

Ông ta nhớ rõ, trận chiến đó Lâm Thiên vốn là ở Hư Đan Cảnh, lúc đó ông ta vốn cho rằng Lâm Thiên đến đó là để tìm chết.

Kết quả lại lấy thực lực ở Hư Đan Cảnh, đánh ngã thực đan, đánh bại kim đan, ép đến mức lão quái vật ở cảnh giới nguyên anh của gia tộc Mộ Dung, phải ngừng tu luyện ra khỏi núi cứu viện.

Khiến nhị trưởng lão nhớ rõ nhất chính là, Lâm Thiên lại thúc động ra một đại sát chiêu cực kì khủng bố, trực tiếp làm cho Thái Thượng trưởng lão ở cảnh giới nguyên anh bị thương, ép đến mức gia tộc Mộ Dung phải cúi đầu, ép đến mức cả gia tộc Mộ Dung đều phải xin lỗi nhận sai với Lâm Thiên, lúc ấy mới bỏ qua!

Đang đùa sao, đó là cường giả Nguyên Anh đó!

Lấy thực lực của Hư Đan Cảnh, chiến thắng cường giả nguyên anh, việc này hoàn toàn làm đảo lộn tam quan của nhị trưởng lão.

Đặc biệt là ông ta tận mắt quan sát chận đấu đó, cho nên sự chấn động ở trong lòng cũng sâu sắc nhất.

Cho nên, khoảnh khắc nhị trưởng lão nhìn thấy Lâm Thiên, ông ta bị dọa đến mức tim gần như ngừng đập vài giây.

"Nhị trưởng lão, người sao thế?"

Công Tôn Phong Vân thấy nhị trưởng lão tự nhiên ngây ra, anh ta không nhịn được hỏi.

Đến cả tứ trưởng lão, cũng cảm thấy nghi hoặc, nhị trưởng lão sao tự dưng lại ngây ra, suy cho cùng tứ trưởng lão chưa tận mắt nhìn thấy trận đấu đó, cũng không biết Lâm Thiên.

Câu này của Công Tôn Phong Vân, lập tức làm nhị trưởng lão vẫn còn đang ở trong chấn động tỉnh lại.

Nhị trưởng lão sau khi đã hoàn hồn, ánh mắt nhìn Lâm Thiên đều là sợ hãi và e dè, thậm chí ông ta bởi vì sợ, mà cả hai tay đều hơi run rẩy.

Thực sự là do trận đấu đó của Lâm Thiên để lại sự chấn động quá lớn!

"Lâm... Lâm Thiên, à không! Cậu Lâm, thứ tội nhé!"

Nhị trưởng lão không nói lời khác, trực tiếp quỳ trên mặt đất hướng về phía Lâm Thiên xin tha.

Lúc đầu sau khi ở đỉnh núi đối diện gia tộc họ Trần quan sát trận đấu xong, nhị trưởng lão lúc đó còn nghĩ, sau này cho dù thế nào, gia tộc Công Tôn nhà ông đều không thể đắc tội với vị "sát thần" Lâm Thiên này.

Kết quả ông ta nằm mơ cũng không ngờ đến, gia tộc Công Tôn thế tục thế mà lại động đến Lâm Thiên!

Hơn nữa, ông ta còn hoang đường đến mức muốn đi giết Lâm Thiên, đây không phải là nói đùa sao? Ông ta biết rõ chỉ với thực lực ở cảnh giới thực đơn của mình, đến xách giày cho Lâm Thiên cũng không xứng!

Cho nên, đối mặt với Lâm Thiên, trong lòng ông ta hiểu rõ chỉ có thể quỳ xuống xin tha, tận lực cầu xin sự tha thứ của Lâm Thiên!

Công Tôn Phong Vân nhìn thấy nhị trưởng lão quỳ xuống cầu xin Lâm Thiên tha cho, mặt anh ta nghệt ra.

Đường đường là nhị trưởng lão của gia tộc Công Tôn ẩn sĩ, sao lại quỳ xuống trước Lâm Thiên rồi?

"Nhị... nhị trưởng lão, người... người đang làm gì vậy! Anh ta chính là người chúng ta cần phải giết, người... người sao lại quỳ xuống trước anh ta!" Công Tôn Phong Vân vội vã nói.

"Nhị trưởng lão, người đây là..." Tứ trưởng lão cũng mặt ngây ra không hiểu.



"Hai người đều im miệng cho ta!" Nhị trưởng lão quay đầu qua hét một tiếng.

Trong lòng nhị trưởng lão rất giận, Công Tôn Phong Vân sao lại động đến vị "sát thần" này chứ, đây chẳng phải là mang họa lớn đến cho gia tộc Công Tôn ẩn sĩ của ông sao?

Nếu thật sự làm Lâm Thiên tức giận, Lâm Thiên động đến gia tộc Công Tôn ẩn sĩ, rất có khả năng trực tiếp diệt luôn cả gia tộc Công Tôn ẩn sĩ của ông!

Nếu thật sự làm Lâm Thiên tức giận, Lâm Thiên động đến gia tộc Công Tôn ẩn sĩ, rất có khả năng trực tiếp diệt luôn cả gia tộc Công Tôn ẩn sĩ của ông!

Đây là chuyện liên quan đến tồn vong sống chết của gia tộc Công Tôn ẩn sĩ nhà ông đó! Thế nên ông mới quỳ xuống xin tha.

Sau đó, nhị trưởng lão lại nhìn Lâm Thiên.

"Cậu Lâm, cậu đừng ghi hận với gia tộc Công Tôn ẩn sĩ chúng tôi!" Nhị trưởng lão sợ hãi tiếp tục cầu xin.

Đến cả Lâm Thiên cũng ngây ra.

Không phải là Công Tôn Phong Vân đưa họ đến đây để tiêu diệt mình sao? Sao ông già này lại quỳ với mình?

Lâm Thiên nhìn rồi lại nhìn, mình căn bản không hề quen biết ông già này, căn bản còn chưa từng gặp qua ông ta!

"Ông là ai? Ông biết tôi à?" Lâm Thiên nhìn nhị trưởng lão.

"Thưa cậu Lâm, tôi là nhị trưởng lão của gia tộc Công Tôn, cậu không biết tôi, nhưng tôi biết cậu, lúc đó cậu đến gia tộc Trần báo thù, tôi ở ngay đỉnh núi đối diện, tận mắt chứng kiến tất cả." Nhị trưởng lão vội vàng trả lời, thái độ kính cẩn.

"Thì ra là vậy." Lâm Thiên hiểu ra gật đầu.

Lâm Thiên lập tức hiểu ra, nhất định là nhị trưởng lão từng thấy mình ra tay, biết mình đến ngay cả cường giả Nguyên Anh cũng đánh bại được, cho nên ông ta rất kiêng nể mình, rất sợ mình.

"Anh ta... Anh ta chính là tên thanh niên yêu nghiệt dựa vào sức bản thân, đánh bại gia tộc Trần đó sao?" Tứ trưởng lão ở bên cạnh không nhịn được kinh ngạc.

Tuy tứ trưởng lão chưa từng gặp Lâm Thiên, nhưng trước đó ông ta đã từng nghe nhị trưởng lão kể qua chuyện đó.

Thời khắc này, tứ trưởng lão lão mới hiểu tại sao nhị trưởng lão lại phải quỳ xuống xin tha với Lâm Thiên.

"Cậu Lâm, tha cho gia tộc Công Tôn chúng tôi đi, có yêu cầu gì cậu cứ đưa ra." Nhị trưởng lão khẩn thiết nói.

"Thấy thái độ ông thành khẩn như vậy, tôi có thể xem xét, có điều món nợ của gia tộc Công Tôn, tôi nhất định phải tính." Lâm Thiên lạnh lùng nói.

"Đúng vậy đúng vậy đúng vậy!" Nhị trưởng lão liên tiếp gật đầu.

Bây giờ liên quan đến sống chết của gia tộc Công Tôn ẩn sĩ, ông ta sao còn quản được sống chết của gia tộc Công Tôn thế tục?

Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía Công Tôn Phong Vân.

"Công Tôn Phong Vân, người cậu đưa tới để giết tôi, đã quỳ xuống xin tha rồi, bây giờ cậu còn điều gì muốn nói không?" Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Công Tôn Phong Vân bây giờ cũng rất hoảng, anh ta vẫn chưa hiểu tại sao nhị trưởng lão lại quỳ xuống xin tha, nhưng anh ta phát hiện nhị trưởng lão rất sợ Lâm Thiên.

"Hai vị trưởng lão, đây... đây rốt cuộc là có chuyện gì?" Công Tôn Phong Vân vội vã nói.

"Công Tôn Phong Vân, mày có biết không, Lâm Thiên mà mày đắc tội, từng đánh bại cường giả Nguyên Anh! Ngươi có biết, cả gia tộc Mộ Dung đều bị anh ta đánh đến mức phải cúi đầu xin tha!" Nhị trưởng lão giận dữ nói.

"Cái gì?" Các cơ trên mặt Công Tôn Phong Vân co rút lại.

"Anh ta... anh ta từng đánh bại cường giả Nguyên Anh? Điều này sao có thể! Anh ta chỉ ở Hư Đan Cảnh mà thôi! Nhị trưởng lão nhất định là người đã bị anh ta lừa rồi!" Công Tôn Phong Vân không muốn tin kinh ngạc kêu lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.