Chương trước
Chương sau
Ngay sau đó, người đàn ông trung niên bế con gái nhỏ đang bệnh nặng từ vợ tranh thủ thời gian lên xe Rolls Royce của Lâm Thiên, người phụ trung niên cũng vội vàng đi theo sau.

Lâm Thiên quay đầu nhìn Triệu Linh và Phạm Minh Tú.

“Triệu Linh, Minh Tú, hai người ở chỗ này đợi anh, anh đưa bọn họ đi xong sẽ quay lại!” Lâm Tiên chân thành nói.

“Ừ ừ!”

Triệu Linh và Giang Tĩnh văn đồng ý gật đầu, đồng thời bọn họ còn cười với Lâm Thiên giơ ngón tay cái lên. Quả nhiên Lâm Thiên sẽ không làm cho bọn cô thất vọng.

Lâm Thiên không trì hoãn nữa, tranh thủ thời gian bước lên phía trước xe Rolls Royce.

“Ông xuống đi, tôi sẽ lái.” Lâm Thiên nói với tài xế

“Chủ tịch, sao lại để cho ngài lái xe, chuyện này... Như vậy làm sao được? Tôi có hai mươi năm kinh nghiệm lái xe, để cho tôi lái đi.” Lái xe nói.

“Ông nghe tôi, để tôi lái!”

Lâm Thiên vừa nói, mở cửa xe một bên của điều khiên ra.

Lâm Thiên với tư cách là một tu sĩ Tiên Thiên nên thính lực, thực lực, sự sáng suốt, thậm chí là khả năng kiểm soát... tất cả phương diện trên so với người bình thường thì mạnh mẽ hơn rất nhiều,cho nên khi Lâm Thiên lái xe sẽ giỏi hơn gấp nhiều lần, thậm chí dù là lái xe tốc độ chạy đến kinh người thì trước sau như một Lâm Thiên rất chắc chắn.

Cho nên, Lâm Thiên tự mình lái xe, Lâm Thiên có thể chắc chắn rằng có thể chạy bằng tốc độ nhanh nhất để đi đến bệnh viện.

Tài xế thấy Lâm Thiên mở cửa xe, đương nhiên phải nghe theo. Tranh thủ thời gian xuống xe nhường vị trí điều khiển cho Lâm Thiên.

Sau hi Lâm Thiên ngồi vào ghế điều khiển, tranh thủ thời gian tăng tốc độ, di chuyển xe quay đầu!

Rolls Royce được trang bị động cơ 6.7 lít V12, khiến cho thân xe có thể chứa sức nặng 2.5 tấn, đạt được gia tốc hơn một trăm trong vòng 6 giây!

Sua khi quay đầu, Lâm Thiên trực tiếp đạp mạnh ga.

Tiếng động cơ của Rolls Royce vang lên, chạy vội vã đến bệnh viện!

Chiếc Rolls Royce vừa mới bị va chạ chỉ hư hao phần đèn và một chút hư hỏng ở đầu xe, không ảnh hưởng đến bất kì tính năng khác của xe nữa.

“Tốt!”

Đám người qua đường vây xem bọn họ, nhìn thấy Lâm Thiên tự lái xe đưa người đến bệnh viện, bọn họ liền kìm lòng không được mà vỗ tay.

Hóa ra bọn họ tưởng rằng, xe của anh Lâm bị đụng, nhất định anh lâm không tức giận mới lạ, bọn họ còn tưởng rằng chủ xe tải rất xui xẻo.

Kết quả là đều mà mọi người không thể nghĩ tới, Lâm Thiên chẳng những không trách còn tự mình lái xe đưa người đi bệnh viện.

Trên đường di, Lâm Thiên điên cuồng ấn vào còi, bằng tốc độ kinh người xuyên qua dòng xe cộ.

Đám chủ xe trên đường sau khi nghe được tiếng còi vừa nhìn vào biển báo số Rolls Royce Phantom, đều mau chóng tránh đường.

Tuy nhiên Lâm Thiên lái xe nhanh như vậy, nhưng xe vẫn rất ổn định, chiếc Rolls Royce rất thoái mái, còn rất phi thường.

Nhưng hai người cha mẹ của em bé không có nhàn rỗi như vậy, bọn họ vẫn ôm em be, một bên không ngừng gọi điện thoại vay tiền.

“Alo, chú hai, con nhà tôi bệnh bị tái phát, trong nhà chúng tôi thật sự không còn tiền nữa, chú xem có thể cho chúng tôi mượn 35 triệu, mười tám triệu cũng được, số tiền này nhất địn về sau chúng tôi sẽ trả hết.”



“Không có tiền sao? Vậy được rồi. Làm phiền chú hai.”

“Alo, anh Trương, con của tôi bệnh bị tái phát, anh xem có thể cho chúng tôi mượn chút tiền hay không, thật sự rất gấp, coi như tôi cầu xin anh, sau này nhất định sẽ trả hết.”

Trên đường đi. Lâm Thiên có thể nghe được, người đàn ông trung niên đang không ngừng gọi điện thoại xin người ta vay tiền.

Mượn đến cuối cùng, người đàn ông trung niên ngồi vào trong xe tan vỡ mà khóc òa lên, ong là một người đàn ông cần phải gánh cả gánh nặng của gia đình, nhưng hiện tại ông cảm thấy rất bất lực.

Người ta nói sự suy sụp của người trưởng thành là ắt đầu từ việc vay tiền, câu này nói quả nhiên là không sai.

Lâm Thiên đã từng không có tiền học đại học, cũng chạy khắp nơi để vay mượn tiền, sự chua xót trong đó Lâm Thiên cũng đã từng được cảm nhận qua.

“Ba đứa nhỏ, nếu không được thì… bán nhà đi…” Người phụ nữ trung niên vỗ lên bả vai của người đàn ông trung niên.

Người đàn ong trung niên trầm mặt một lát, sau đó liền gật đầu.

“Con của hai người, là bệnh cũ tái phát?” Lâm Thiên nhịn không được mở miệng hỏi một câu.

“Ừ, bác sĩ nói đây là một loại bệnh rất hiếm thấy. Chúng tôi cũng không có học vấn gì, lúc trước bỏ ra 700 triệu, đã dùng hết tất cả tiền tích góp được, còn đi mượn nợ một khoản tiền. Mới miễn cưỡng có thể phục hồi, không ngờ phục hồi chưa tới một năm, lúc này lại đột nhiên tái phát.” Giọng của người đàn ông trung niên có chút khàn khàn.

“Thì ra là như vậy.” Lâm Thiên giật mình gật đầu.

Một đường chạy thông suốt vốn là nửa giờ chạy xe nhưng Lâm Thiên chỉ tốn mười hai phút rất nhanh đến bệnh viện.

Bãi đỗ xe của bệnh viện.

“Ông chủ, thật sự cảm ơn anh, anh chính là người tốt!” Người đàn ông trung niên ôm con gái nhỏ kích động cảm ơn Lâm Thiên.

“Tranh thủ thời gian đi bệnh vienj, cứu con gái của ông vẫn quan trọng hơn.” Lâm Thiên vẫy vẫy tay.

“Được được được, ông chủ tôi phải đi đây, anh đợi ở chỗ này một chút đợi tôi đi ra sẽ cùng ngài thương lượng về việc bồi thường xe. Cho dù bán đi phòng đang ở tôi cũng sẽ bồi thường tiền.” Người đàn ông trung niên nói.

“Được.” Lâm Thiên gật đầu.

Người đàn ông trung niên và người phụ nữ lập tức ôm con gái của bọn họ chạy vào bệnh viện.

Lâm Thiên nhìn bóng lưng của bọn họ sau khi đi vào bệnh viện, một lần nữa ngồi lại trongg xe.

Sau đó Lâm Thiên khởi động xe rời đi, chuẩn bị trở về.

Về phần bồi thường này nọ, Lâm Thiên khẳng định không có ý muốn lấy.

Đối với Lâm Thiên mà nói, có một chiếc Rolls Royce bị hư hỏng không đáng kể chút nào.

Nhưng đối với người đàn ông trung niên và những gia đình bình thường khác mà nói là tán gia bại sản, thậm chí đem nhà đang ở bán đi, chỉ sợ điều này sẽ làm tán nát một gia đình.

Lâm Thiên cũng đã từng là đứa trẻ vô cùng khổ sở, có thể cảm nhận được sự chua xót trong đó, cho nên Lâm Thiên không đến mức đi làm khó đám bọn họ.

Hơ nữa, lúc đó bọn họ đi ngược chiều là vì cứu con của mình.

Lúc vừa mới xuống xe nói chuyện với nhau, Lâm Thiên còn lét lút nhét tiền vào túi quần của người đàn ông trung niên. Đút một tờ chi phiếu 1 tỷ 8 trăm, tin rằng số tiền này là đủ để chữa bệnh, gặp phải chuyện này, khả năng là Lâm Thiên tính toán giúp đỡ một chút.

Lâm Thiên có hai tính cách, một là hung ác, một là lương thiện.



Đối với những người khác nhau thì Lâm Thiên sẽ bày ra những gương mặt khác nhau.

Lúc Lâm Thiên lái xe đến bên ngoài công viên nước, Triệu Linh và Phạm Minh Tú vẫn còn đang đợi Lâm Thiên.

“Linh nhi, Tĩnh Văn, tôi thật sự xin lỗi. Để cho hai người chờ lâu như vậy.” Vẻ mặt Lâm Thiên áy náy.

“Cứu người quan trọng hơn, chúng tôi đương nhiên sẽ đợi.” Phạm Minh Tú vừa cười vừa nói.

“Được, chúng ta đi vào thôi.”

Lâm Thiên mang theo hai cô gái đi vào công viên nước.

Mấy ngày kế tiếp Lam Thiên đều ở đây cùng với các cô.

ở công viên nước, ba người bọn họ vô cùng vui vẻ.

Buổi tối, Lâm Thiên gọi tất cả bạn bè ở Kim Đô để dùng một bữa cơm, dù sao ngày mai Lâm Thiên lại đi Hà Nội.

Cơm nước xong xuôi về đến nhà, Lâm Thiên lại đi qua nhà ông ngoại một chuyến chào tạm biệt ông ngoại, sau đó lại đi qua nhà Thạch Hàn một chuyến.

Biệt thự của Thạch Hàn cách biệt thự của Lâm Thiên chỉ một bờ sông, vốn là rất gần.

Trong biệt thự.

“Thạch Hàn, tôi đến muộn một chút, không có quấy rầy đến hạnh phúc của vợ chồng son các người chứ?” Lâm Thiên vừa cười vừa nói.

“Ha ha, có làm sao đâu.” Thạch Hàn xấu hổ cười cười.

“Đúng rồi anh Thiên, hiện tại tôi đã tấn thăng đến thầy luyện đan sơ cấp, ngày hôm qua tôi đã luyện chế ra nhóm đầy tiên của Vô Cập Đan.” Thạch Hàn vừa cười vừa nói.

“A? Ngược lại anh rất nhanh đó.” Lâm Thiên cũng mỉm cười.

Nếu như Thạch Hàn đã là thầy luyện đan sơ cấp. Có rất nhiều nhà luyện đan, Lâm Thiên tin rằng không bao lâu nữa anh ta sẽ trở thành trung cấp thầy luyện đan, đến lúc đó tốc độ luyện chế ra vô cập đan sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Lâm Thiên còn nghĩ sau khi trở thành thầy luyện đan trung cấp, bí quyết có thể luyện chế ra vô cập đan chỉ trong một lần nói cho Thạch Hàn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thiên đi đến sân bay, chuẩn bị đáp xuống Hà Nội.

Sân bay.

Triệu Linh và Phạm Minh Tú cùng đi để tiễn Lâm Thiên.

Hai người đều lôi kéo cánh tay của Lâm Thiên, trên mặt lưu luyến không rời.

Đặt biệt là Triệu Linh, cô và Lâm Thiên vừa xác nhận quan hệ chỉ vừa mới hai ngày còn chưa chán đâu, trongg lòng cô đương nhiên ngàn lần không muốn.

Nhưng Triệu Linh vẫn nói: “Lâm Thiên, anh yên tâm đi đi, anh có tham vọng và hoài bão lớn của mình, chúng em với tư cách là cô gái của anh sẽ ở sau lưng của anh, lặng lẽ ủng hộ anh!”

Phạm Minh Tú cũng nói: “Không sai, chúng tôi sẽ ở sau lưng ủng hộ anh! Huống chi chúng ta có thể liên hệ video thường xuyên.

“Các cô yên tâm, nếu có thời gian tôi sẽ trở về thăm các người, hai người hãy sóng chung thật tốt, nếu có thời gian, đi thành phố Bảo Thạnh tìm Như Tuyết để chơi.” Lâm Thiên mìm cười sờ mũi của hai người.

Ttong longg của Lâm Thiên đương nhiên cũng có vào phần không muốn, nhưng con đường của Lâm Thiên còn rất xa và dài, không thể ở trong góc được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.