Chương trước
Chương sau
“Haiz.” Đại trưởng lão không khỏi thở dài.

“Đúng rồi, Đại trưởng lão, hôm nay tôi bị Nhiếp Hồn Châu đánh trúng, một cỗ tà khí xông vào trong cơ thể, Đại trưởng lão có thể giúp tôibức tà khí ra khỏi cơ thể được không?” Lâm Thiên nghiêm túc nói. .

Cỗ tà khí này, Lâm Thiên tuyệt đối không thể để ở trong cơ thể, nguy hiểm ẩn chứa quá lớn!

“Tôi sẽ thử xem.” Đại trưởng lão gật đầu.

Ngay sau đó, đại trưởng lão một tay nắm lấy cánh tay Lâm Thiên, bắt đầu luyện công.

Lâm Thiên chỉ có thể hy vọng Đại trưởng lão có thể thành công.

Sau một lúc.

“Không được!”

Đại trưởng lão thu tay, sau đó sắc mặt ngưng trọng, lắc đầu.

Hiển nhiên, Đại trưởng lão cũng thất bại.

Đường đen ở mạch máu trên cánh tay của Lâm Thiên không thay đổi chút nào.

“Tà khí trong Nhiếp Hồn Châu mạnh đến nỗi nếu có là Nguyên Anh Cường Giả bị trúng phải cũng sẽ rất phiền phức. Ở cảnh giới hiện tại của cậu, cho dù lúc đó cậukhông có việc gì, nhưng chỉ cần nó tồn tại trong cơ thể cậu, sẽ rất nguy hiểm, giống như một quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ vào một ngày nào đó.” Đại trưởng lão nghiêm nghị nói.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lâm Thiên vội vàng hỏi.

Bây giờ, xem raLâm Thiên đã đánh giá thấp sức mạnh của Nhiếp Hồn Châu nảy rồi.

Chẳng trách Viên Lương muốn đòi lại Nhiếp Hồn Châu đến như vậy, quả nhiên là Nhiếp Hồn Châu rất mạnh.

"Nếu cậu tìm được ba Tam giai Nguyên Anh cường giả, đồng thời vận công giúp cậu, hẳn là có thể thành công đuổi tà khí này ra khỏi cơ thể cậu, nhưngBạch Vân phái của tôichỉ có chưởng môn là Tam Giai Nguyên Anh mà thôi.”Đại trưởng lão nói.

“Phải tìm được ba Tam Giai Nguyên Anh Cường Giả sao?” Lâm Thiên cười khổ.

Trong giới tu luyện của Hoa Quốc, Bạch Vân phái và cung Băng Cungđã lưu truyền ngàn năm cũng chỉ có một Tam Giai Nguyên Anh. Lâm Thiên đi đâu tìm ba Tam Giai Nguyên Anhbây giờ?

Bản thân Lâm Thiên vẫn có một cách khác đó là luyện chế viên thuốc Thiên Cơ trục xuất tà khí, loại thuốc này được chế ra để xua đuổi các tà khí trong cơ thể, nhưng đây là một viên thuốc cao cấp. Lâm Thiên chỉ là một thầy luyện đan trung cấp, không thể luyện chế được. .

Hơn nữa, trong số thuốc mà sư phụ Lâm Thiên để lại cũng không có viên nào như vậy.

"Hiện tại xem ra thật sự không có cách nào tốt, cậu có thể tạm thời trấn áp nó trong cơ thể, sau này nếu có thể tìm được ba Tam giai Nguyên Anh Cường Giả trợ giúp, liền có thể giải quyết." Đại trưởng lão nói.

“Tôi hiểu rồi.” Lâm Thiên gật đầu đáp ứng.

"Đúng rồi, mặc dù Nhiếp Hồn Châu là một bảo vật, nhưng nó có giới hạn về số lần sử dụng. Sau khi tà khí trong Nhiếp Hồn Châu được sử dụng hết, nó sẽ trở nên vô hiệu. Nếu tôi nhớ không nhầm thì nó có thể dùng năm lần.”Đại trưởng lão nói.

Lâm Thiên gật đầu, việcNhiếp Hồn Châu hạn chếsố lần sử dụng cũng nằm trong dự kiến ​​của Lâm Thiên.

Nếu nó không có giới hạn và có thể được sử dụng vô thời hạn, nó có thể được xếp vào loại pháp khícao cấp, hoặc thậm chí là siêu pháp khí.

"Lâm Thiên, trước khi đi để tôi nói vài lời. Tuy rằng Nhiếp Hồn Châu này là bảo vật, nhưng tôi vẫn khuyên cậu nên trả lại." Đại trưởng lão nghiêm túc nói.

Đại trưởng lão nói xong liền đứng dậy từ biệt.

Sau khi đại trưởng lão rời đi, Lâm Thiên cân nhắc vấn đề này.

Dù sao thì Nhiếp Hồn Châucũng là bảo vật do chưởng môn ban tặng cho con trai, nếuLâm Thiên sẽ lấy nó làm của riêng, mặc dù chưởng môn không nói ra, nhưng trong lòng ông ta nhất định sẽ không vui.

Lâm Thiên thật ra cũng không muốn làm cho quan hệ giữa mình và Bạch Vân phái trở nên quá cứng nhắc, điều này không tốt cho bản thân anh.

Sau nàyLâm Thiên vẫn muốn có được một số tài nguyên từ Bạch Vân phái, chẳng hạn như để Bạch Vân phái cho mình một số dược liệu để luyện đan.



Lâm Thiên tự mình tìm dược liệu cho viên thuốc trung gian, vừa tốn thời gian vừa tốn công sức, vì vậy để Bạch Vân pháitự đem tới sẽ dễ dàng hơn.

Hơn nữa, trong tương lai, thiên địa linh khí trên dãy núi Bạch Vân sẽ được khôi phục, nếu thiên địa linh khí trong ngọc bội của Lâm Thiênsử dụng hết, không tìm được nơi thích hợp để bổ sung thì còn phải đến Bạch Vân phái để hấp thụ linh khí.

"Thôi vậy, đem trả lại."

Sau khi Lâm Thiên suy nghĩ, anh quyết định trả lại Nhiếp Hồn Châu, mặc dù thứ này là bảo vật nhưng nó không đáng giá vì bảo vật đã tạo ra khoảng cách giữa anh và Bạch Vân phái.

Hơn nữa, Bạch Vân phái đối xử với anh ta khá tốt, Lâm Thiên cũng là một người nhân nghĩa, anh không muốn thiếu nợ chưởng môn, thiếu nợ Đại trưởng lão cùng toàn bộ Bạch Vân phái.

Đương nhiên, Lâm Thiên tuyệt đối không thể đi tìm Viên Lương để trả lời, huống chi là nói xin lỗi Nguyên Lương.

Sau khi Lâm Thiên đi ra ngoài, anh đi thẳng đến đại điện.

"Sư huynh Lâm Thiên! Sư huynh Lâm Thiên!"

Lâm Thiên đi tới đâu, các đệ tử của môn phái nhao nhao chào hỏi Lâm Thiên tới đó.

Sau trận đấu đó, Lâm Thiên đã tự mình xưng danh.

Lâm Thiên thậm chí đã đánh bại Viên Lương, những đệ tử này làm sao dám coi thường Lâm Thiên? Làm sao còn dám bất kính vớiLâm Thiên nữa?

Lâm Thiên đi hết một quãng đườngđến đại điện.

"Chưởng môn."

Lâm Thiên tiến vào đại sảnh, ôm quyền chào chưởng môn đang ngồi trên bảo tọa.

“ThầyLâm Thiên, cậu tới rồi.” Chưởng môn nhìn thấy Lâm Thiên, vẫn như cũtươi cười đứng lên chào hỏi.

Chỉ là Lâm Thiên luôn cảm thấy có chút kỳ quái, dường như bầu không khí như vậy thật xấu hổ.

Trong nháy mắt, chưởng môn đã đi tới trước mặt Lâm Thiên.

“大师Chưởng môn, tôi tới để trả lại Nhiếp Hồn Châu.”

Lâm Thiên lật tay, lấy ra Nhiếp Hồn Châu.

“Cái này…?”

Chưởng mônlộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ rằng Lâm Thiên sẽ tới trả lại Nhiếp Hồn Châu.

“Thầy Lâm Thiên, cậu và đứa con trai phế vật của tôi đã đánh cuộc ai thắng sẽ cóNhiếp Hồn Châu này. Nếu cậu đã thắng cược, Nhiếp Hồn Châu này phải thuộc về cậu”, chưởng môn nói.

"Nhưng dù sao nó cũng là pháp khí của Bạch Vân phái. Tôi nghĩ tốt nhất nên trả nó cho chưởng môn. Xin đừng từ chối."

Lâm Thiên vừa nói vừa đưa Nhiếp Hồn Châu cho chưởng môn

“Lâm Thiên, như vậy không được, nó đã là của cậu!” Chưởng môn vội vàng xua tay.

“Vậy thì coi như tôi đưa cho chưởng môn.” Lâm Thiên cười.

Ngay sau đó, Lâm Thiên nhét Nhiếp Hồn Châu vào trong tay chưởng môn.

“Vậy thì… Được rồi, cậu đã nói như vậy, tôi sẽ nhận lấy phần ân tình này!” Cậu chủ suy nghĩ một hồi rồi nhận lời.

Sau khi chưởng mônnhận Nhiếp Hồn Châu, bầu không khí giữa hai người cũng không còn quá xấu hổ.

Rõ ràng, việc trả lại Nhiếp Hồn Châu sẽ loại bỏ sự xa cách ở một mức độ nhất định.



Nếu Lâm Thiên không trả lại, cho dù chưởng môn không nói gì, sự xa cách nàycũng nhất định tồn tại vĩnh viễn.

“Lâm Thiên, đứa con trai phế vật của tôi không hiểu chuyện nên mới trêu chọc cậu. Tôi thay nó xin lỗi cậu.”Chưởng môn nói.

“Chưởng môn khách sáo quá.” Lâm Thiên nói.

“Lâm Thiên, ở môn phái cậu có cần gì, cứ cập với tôi, Bạch Vân phái chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của cậu.” Chưởng môn nở nụ cười.

“Ách, chưởng môn, thực ra tôi cần một ít dược liệu, cũng muốn luyện chế thêm một ít viên thuốc trung gian.” Lâm Thiên cười nói.

Đối với dược liệu do đại trưởng lão đưa tới hôm nay, sau khi Lâm Thiên luyện chế xong viên thuốc sẽ đưa cho chưởng môn, bản thân Lâm Thiên cũng muốn luyện chế một ít viên thuốc trung gian cho mình.

“Không thành vấn đề, cậu chỉ cần nói cho tôi biết cần dược liệu gì, nếu Bạch Vân phái lấy được thì sẽ đưa đến.” Chưởng môn hứa hẹn.

Lâm Thiên cũng không khách sáo, trực tiếp nói tên dược liệu mình cần cho chưởng môn.

Chưởng môn nói rằng sẽ thu xếp để đưa dược liệu đến nơi ở của Lâm Thiên trong thời gian sớm nhất.

...

Sau khi Lâm Thiên từ đại điện trở về nơi ở của mình, anh liền dùng dược liệu do đại trưởng lão gửi tới trước đó để bắt đầu chế tạo viên thuốc cho Bạch Vân phái.

Việc luyện chế một viên thuốc trung gian, hiện tại đối với Lâm Thiên vẫn còn mất nhiều công sức và khó khăn.

Lâm Thiên phải mất cả ngày đêm mới luyện chế xong sáu viên thuốc trung gian.

Sau khi luyện chế viên thuốc, Lâm Thiên điều chỉnh cơ thể, nghỉ ngơi hồi lâu, rồi tiếp tục học Hắc Viêm Quyết.

Việc học này lại tốn hết thời gian một ngày.

Trong phòng của Lâm Thiên.

"Xong rồi!"

Lâm Thiên mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.

Ngay sau đó, Lâm Thiên nâng lòng bàn tay, huy động nội lực.

Bùm!

Lòng bàn tay Lâm Thiên bị một đám khí màu đen bao vây.

Khí đen này đúng là Hắc Viên Quyết.

Khi đánh nhau, chỉ cần dẫn Hắc Viêm Quyết hòa vào nội lực là có thể tăng hiệu quả chiến đấu.

Đương nhiên, Lâm Thiênmới chỉ học tầng thứ nhất của Hắc Viêm Quyết, cơ thể chỉ ngưng tụ ra được một đám khí Hắc Viêm.

Theo chỉ dẫn của Hắc Viêm Quyết, có thể tiếp tục tu luyện Hắc Viêm Quyết, khí Hắc Viêm càng nhiều thì thực lực của hắn càng lớn!

“Nếu bây giờ mìnhđấu với Viên Lương, cho dù không dùng Xích Huyết Kiếm, chỉ cần dùng Hắc Viêm Quyết là có thể chiếm được ưu thế rồi.” Lâm Thiên lẩm bẩm.

Nếu Lâm Thiên ngưng tụ ra được hai đám khí Hắc Viêm,Lâm Thiên thậm chí có thể trực tiếp đánh bại Nguyên Lương mà không cần dùng Xích Huyết Kiếm.

Ngay khi Lâm Thiênvừa luyện xong Hắc Viêm Quyết, đại trưởng lão liền mang theo dược liệu đến chỗ ở của Lâm Thiên.

“Lâm Thiên, đây là những dược liệu mà cậu cần, chưởng môn đã lệnh cho tôi đem qua.” Đại trưởng lão đặt dược liệu lên bàn.

Trước kia là Lâm Thiên luyện chế viên thuốc cho Bạch Vân phái, nhưng bây giờ những dược liệu này đều là đểLâm Thiên tự mình chế thuốc.

“Đại trưởng lão, làm phiền ông rồi.”Lâm Thiên cảm tạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.