Chương trước
Chương sau
“Muốn chạy? Nằm mơ!”

Lâm Thiên trực tiếp xông lên, đối diện hắn đâm ra một kiếm.

Người đàn ông mặc áo đen không còn cách nào khác, đành phải quay người lại chống đỡ.

“Nếu đã đến đây, cũng đừng hòng nghĩ sẽ rời đi được, kết quả hôm nay chỉ có thể là ông chết hoặc tôi chết.” Lâm Thiên ánh mắt lóe lên một tia điên cuồng.

“Bang bang đương!”

Cuộc chiến giữa hai người lại lần nữa nổ ra.

“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”

Người đàn ông mặc áo đen tức giận mắng liên tục, ông ta vốn dĩ muốn chạy nhưng bị Lâm Thiên liên tục quấn lấy, căn bản là muốn đi không được.

Nhưng nếu tiếp tục đánh như vậy, nội lực trong cơ thể ông ta rất nhanh sẽ cạn kiệt, ông ta như vậy mà lại vướng vào nguy cơ giống như Lâm Thiên.

“Tên khốn, cậu thật sự cho rằng tôi không có ác chủ bài sao? Nếu cậu cứ ép người như vậy thì sẽ không có ai ăn được quả ngọt.” Người đàn ông mặc áo đen phẫn nộ hét lên.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy ông ta đọc ngôn ngữ của Nhật Bản, nghe giống như một câu thần chú.

Oanh!

Ông ta niệm chú xong, hơi thở nháy mắt tăng bạo.

“Chết đi!!”

Hơi thở tăng bạo, uy lực công kích của người đàn ông mặc áo đen cũng nháy mắt tang vọt.

“Bang Bang đương!”

Thế cục vốn dĩ đang cân đối, nháy mắt bị đánh vỡ.

Lâm Thiên bị đánh liên tục lùi về sau.

Mỗi lần người đàn ông mặc áo đen chém kiếm xuống, một cỗ lực lượng cường đại cũng xuất hiện, thông qua thanh kiếm, mạnh mẽ chạy thẳng vào cơ thể của Lâm Thiên, làm chấn động mạnh mẽ các cơ quan trong cơ thể của cậu.

“Đây là kết cục do cậu ép tôi!” Người mặc đồ đen hét lên, hai mắt đỏ ngầu.

Hiển nhiên, ông ta sẽ phải trả giá đắt khi dùng thủ đoạn này trong chiến đấu.

Loại thủ đoạn này, không gặp chuyện vạn bất đắc dĩ, ông ta tuyệt đối sẽ không dùng nó, chính là bị mình ép đến đường cùng, không thể không dùng.

“Bang!”

Sau một lần va chạm khác, Lâm Thiên bị đánh cho liên tục lùi về phía sau.

Mà người đàn ông mặc đồ đen kia không hề để cho Lâm Thiên kịp thở dốc, trực tiếp thừa thắng xông lên.

Ông ta hung hăng dậm chân, bay tới giữa không trung, trưc tiếp đối diện với Lâm Thiên vung một đao xuống.

Dưới tác dụng của lực lượng, uy lực của thanh kiếm này cũng vô cùng khủng bố.

“Ầm vang long!”

Thanh kiếm samurai đi tới đâu, cả không gian đều run lên.

Bạn có thể tưởng tượng uy lực trong thanh kiếm samurai có bao nhiêu khủng bố.

Thanh đao này, không ngừng xuất hiện tấn công trước mặt Lâm Thiên.

Cảm nhận được uy lực khủng bố ẩn chứa trong thanh đao này, ánh mắt của Lâm Thiên cũng trở nên nghiêm trọng.

Lâm Thiên không dám chậm trễ, vội cầm Xích Huyết Kiếm trong tay tiến lên ngăn cản.

“Bang!”



Thanh kiếm samurai hung hang chém vào Xích Huyết Kiếm.

“Choang!”

Một thanh âm thanh thúy vang lên, thanh đao trong tay người mặc áo đen trực tiếp bị chém ra làm hai, một khúc đao trực tiếp bay ra ngoài, đánh trúng vách tường, cắm vào tường một nửa.

Hiển nhiên thanh đao đầy sẹo này đã chịu đựng một uy lực mạnh như vậy.

Về phần Lâm Thiên , sau khi cản một đao này cũng liên tục bị đẩy về phóa sau.

Ước chừng lui khoản bảy tám bước chân, Lâm Thiên đem Xích Huyết Kiếm mạnh mẽ cắm xuống mặt mới miễn cưỡng dừng lại được.

“Phốc, phốc!”

Lâm Thiên dừng lại, liên tục phun ra hai ngụm máu tươi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, hơi thở cũng trở nên uể oải.

Hiển nhiên lần công kích vừa rồi làm cho Lâm Thiên bị thương không nhẹ!

Sức chiến đấu của Lâm Thiên cũng vì vậy mà giảm mạnh!

Nếu tiếp tục đánh nhau, lấy tình trạng bị thương hiện tại của Lâm Thiên căn bản không thể đánh lại.

“Không xong, là tà khí!”

Lâm Thiên thầm nghĩ không ổn!

Lâm Thiên vừa rồi phát hiện ra, trong tình trạng bản thân do bị thương mà suy yếu, cổ tà khí bị phong ấn trong cơ thể đột nhiên muốn thoát ra ngoài.

Cái này coi như một đạo lý dưới tình huống một người thân thể bị suy yếu, vi khuẩn sẽ thừa cơ xâm nhập.

Bản thân Lâm Thiên vốn dĩ đã bị thương, tà khí này còn nhân cơ hội thoát ra, không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí.

Lâm Thiên ngẩn đầu nhìn về phía người đàn ông mặc áo đen.

Trong lòng Lâm Thiên vô cùng rõ ràng, dưới tình huống cơ thể chính mình bị trọng thương, nếu ông ta còn tiếp tục ra tay, chính mình căn bản là không đủ sức chống trả.

Thậm chí còn cỗ tà khí này muốn thoát ra ngoài, Lâm Thiên ngay cả vận dụng Kiếm Linh cũng là hy vọng xa vời.

Tuyệt vọng!

Giờ phút này, Lâm Thiên dường như đã rơi vào tuyệt vọng.

Nhưng mà một màn xảy ra tiếp theo, lại hoàn toàn năm ngoài dự liệu của Lâm Thiên.

“Mối thù này ta đã nhờ kỹ, cậu chờ xem, tôi nhất định sẽ bắt cậu trả giá đắt!”

Người đàn ông mặc áo đen bỏ lại những lời này, trực tiếp xoay người chạy vào chổ tối….

Nhìn thấy ông ta bỏ chạy, lần này Lâm Thiên không có đuổi theo, cũng không có đủ sức dduoir theo.

Lâm Thiên nhìn về phía người đàn ông áo đen bỏ chạy, lẩm bẩm nói: “Xem ra ông ta cũng là nỏ mạnh hết đà.”

Lâm Thiên biết, ông ta hận không thể lập tức giết chết cậu, nhưng mà trong tình huống bản thân cậu cũng bị thương vô cùng nặng, ông ta chẳng những không muốn giết mình, ngược lại lựa chọn chạy trốn, chứng tỏ ông ta cũng trụ không được bao lâu nữa.

Giống như Lâm Thiên suy đoán, thực lực của ông ta đột nhiên gia tang mạnh, tuyết đối là sủ dụng bí thuật nào đó, mặc dù có thể khiến ông ta trong thời gian ngắn gia tang thực lực, nhưng mà cái giả bản thân phải trả cũng cực kì đắt!

Đương nhiên, người đàn ông mặc áo đen cũng không hề biết thương tích của Lâm Thiên nghiêm trọng cỡ nào, ông ta cũng không thể xác định liệu Lâm Thiên còn sức đánh tiếp hay không.

Ngay sau đó, Xích Huyết Kiếm trong tay Lâm Thiên “loảng xoảng một tiếng” rơi xuống mặt đất, cả người trực tiếp té trên mặt đất.

Vừa nãy Lâm Thiên vốn có thể đứn hoàn toàn là nhờ Xích Huyết Kiếm trụ trên mặt đất, dựa vào đấy giả vờ mà thôi.

Người đàn ông áo đen vừa rời đi, Lâm Thiên tuyệt nhiên sẽ không chống đỡ nổi nữa.

Không còn cách nào khác, Lâm Thiên nhát định phải đứng vững, nếu vừa rồi cậu ngã xuống, người đàn ông mặc áo đen nhìn thấy cậu bị thương nặng như vậy, ông ta rất có thể sẽ chống đỡ, nhất định phải giết chết Lâm Thiên rồi mới rời đi.



“Jun Ishino sao? Tôi cũng sẽ nhớ kỹ ông!” Lâm Thiên cắn răng thì thào một câu.

Đúng lúc này Lâm Thiên đột nhiên phát hiện, cửa có tiếng động, tựa hồ có người đến.

Lâm Thiên trong lòng nhất thời trầm xuống, lúc này nếu là kẻ địch đến tìm, bản thân thực sự sẽ chết chắc.

Lâm Thiên cố gắng chống đỡ ngước đầu, vừa nhìn tới là một bóng hình xinh đẹp đang đi đến là Tần Thi.

“Phù….”

Sau khi nhận ra là Tần Thi, Lâm Thiên mới thở dài một hơi, trực tiếp té ngã trên mặt đất.

“Lâm ….Lâm Thiên!”

Tần Thi nhìn thấy Lâm Thiên cả người toàn là vết máu té trên mặt đất, gương mặt của cô thoáng lộ vẻ sợ hãi.

“Lâm Thiên, anh….anh làm sao vậy?” Tần Thi vội vàng hô lên.

“Không…. Không có việc gì, chỉ bị kẻ xấu đánh bị thương một chút thôi.” Lâm Thiên mạnh mẽ gượng cười.

“Phốc!”

Lâm Thiên vừa dứt lời, trong miệng lại phun ra một ngụm máu.

Thật sự là cỗ tà khí bị phong ân kia, thừa lúc Lâm Thiên suy yếu, ở trong cơ thể Lâm Thiên tàn sát bừa bãi, làm cho Lâm Thiên cực kỳ khó chịu.

Lâm Thiên biết nếu không giải quyết cỗ tà khí này, nó ở lại trong cơ thể mình thực sự là một tai họa ngầm, hiện tại xem ra bản thân cậu đã đoán đúng.

Giờ phút này, dưới sự tác động của cỗ tà khí kia, sắc mặt Lâm Thiên biến thành màu đen tím, trông rất kinh khủng!

Tần Thi nhìn thấy Lâm Thiên lại tiếp tục thổ huyết, sắc mặt lại biến thành màu đen tím, bị dọa đến nổi choáng váng đầu óc, cô bình thường vẫn luôn sống an nhàn sung sướng chưa từng gặp qua loại tình huống này.

“Lâm Thiên! Lâm Thiên! Anh không được chết a!”

Tần Thi vội vàng nắm lấy cánh tay Vân Thiên, điên cuồng lắc.

“Khụ khụ, cô lắc như vậy, tôi…. Tôi không chết cũng bị cô lắc đến chết a!” Lâm Thiên đảo cặp mắt trắng dã nói.

Tần Thi nghe thấy, nhanh chóng thu bàn tay của mình lại, cô làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy.

“Lâm Thiên, tôi….Tôi nên làm cái gì bây giờ! Đúng rồi, tôi gọi 120 cho anh! Anh nhất định phải chông đỡ không được chết a!” Tần Thi gấp đến nỗi âm thanh cũng có chút run rẩy.

Ngay sau đó, Tần Thi vôi vàng lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho 120.

Lân Thiên vôc vỗ tay Tần Thi.

“Không cần, vết thương của tôi, cho dù đi bệnh viện không thể chữa khỏi.”

Sau đó, Lâm Thiên hai tay run rẩy lấy ra một viên thuốc.

Trong số những di vật mà sư phụ để lại cho Lâm Thiên, có một lô đan dược trong đó có năm viên đan dược cao cấp, trong tay Lâm Thiên cầm chính là một viên đan dược cao cấp đó, tên là bổ thiên linh đan, chính là dùng để hồi phục thương tích.

Đan dược cao cấp tuy rằng trân quý, nhưng Lâm Thiên hiện tại cũng không quản được nhiều như vậy.

Sau khi uống vào đan dược, Lâm Thiên vận công, chuyển hóa dược lực!

“Lâm Thiên, anh…. Anh sẽ không chết chứ?” Tần Thi gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Thiên, trên gương mặt tràn ngập vẻ lo lắng.

“Tần thi, thật sự nhìn không ra nha, cô vậy là lo lắng cho sự an nguy của tôi? Cô không phải luôn xem thường tôi sao?” Lập Thiên cố gắng gượng cười.

“Anh sắp chết đến nơi rồi, còn cười được sao?” Tần Thi liếc đôi mắt đẹp hung hang trừng với Lâm Thiên một cái.

"Yên tâm đi, không chết được đích." Lâm vân như trước mang theo bộ mặt khó coi nở nụ cười.

Tần Thi nghe được Lâm Thiên nói như vậy, tâm trạng đang lo lắng không thôi, mới miễn cưỡng an ổn một ít.

Nếu không bởi vì trải qua chuyện này, Tần Thi cũng không biết, chính mình thế nhưng lại vô cùng quan tâm đến sinh tử của Lâm Thiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.