Chương trước
Chương sau
Nếu Lâm Thiên đạt tới Kim Đan, còn có thể đánh với ông ta, với thực lực của Lâm Thiên bây giờ, hoàn toàn không thể đánh lại được!

“Lại là một trận chiến sinh tử khốc liệt.” Lâm Thiên lẩm bẩm.

Ầm!

Nắm đấm sắt của Mikami Taro lập tức đánh thẳng vào Lâm Thiên.

Với khoảng cách giữa Lâm Thiên và ông ta, ông ta không chỉ có lợi thế về sức mạnh so với Lâm Thiên, mà còn dẫn trước Lâm Thiên về tốc độ rất nhiều. Lâm Thiên gần như không thể né được!

Lâm Thiên chỉ có thể trực diện đón lấy cú đấm này.

Đối mặt với công kích mạnh mẽ như vậy, Lâm Thiên cũng không dám khinh thường, trực tiếp đẩy công pháp của mình đến cực hạn, đẩy nội lực đến cực hạn, sau đó giơ kiếm đỡ lấy!

Bùm!

Nắm đấm của Mikami Taro hung tàn va vào Xích huyết kiếm, sức mạnh mạnh mẽ chứa đựng trong nắm đấm bùng nổ.

Lâm Thiên chỉ cảm thấy sức mạnh mạnh mẽ, lập tức truyền vào cánh tay của anh thông qua Xích Huyết Kiếm, sau đó lan tràn khắp cơ thể.

Dưới tác động của sức mạnh mạnh mẽ này, Lâm Thiên trực tiếp lùi về sau.

Lâm Thiên lập tức đâm kiếm xuống đất, cố gắng dừng lại không bị lùi về sau nữa, nhưng mặc dù đã đâm kiếm xuống đất nhưng những người khác cũng vẫn bị đẩy lùi về sau theo!

Dưới tình huống này, Lâm Thiên vẫn lui về phía sau sáu bảy mét, sau đó miễn cưỡng dừng lại.

Bị đẩy về sau tận sáu bảy mét, mặt đất hoàn toàn đã bị Xích huyết kiếm của Lâm Thiên cào nát, phiến đá dưới đất cũng bị lật tung.

"Khụ! Khụ!"

Lâm Thiên đứng vững, liên tục ho khan, sắc mặt tái nhợt.

Sau khi uy lực của nắm đấm này xâm nhập vào trong cơ thể Lâm Thiên, tác động mạnh làm cho Lâm Thiên cảm thấy khó chịu, đây lại đã được Xích Huyết kiếm hấp thụ bớt ba mươi phần trăm uy lực rồi!

Hơn nữa, đối phương còn chưa sử dụng một thanh kiếm samurai nào trên lưng, ông ta cũng chưa dùng hết sức.

Nếu đối phương thực sự dùng hết sức, Lâm Thiên sẽ dùng cái gì để chống lại ông ta đây?

“Dù sao thì thực lực chênh lệch cũng quá lớn.” Lâm Thiên không khỏi lắc đầu.

Dù sao thì thực lực của Lâm Thiên cũng mới chỉ ở cảnh giới Thực Đan, dưới khoảng cách thực lực khác nhau như thế, thậm chí đến ngoại lực cũng không thể chống đỡ nổi.

Lâm Thiên biết rằng mình hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng sư huynh của Ishino.

"Haha, Lâm Thiên, bây giờ cậu biết sự lợi hại của tôi rồi chứ?"

Thấy Lâm Thiên thua thiệt, Kurokawa Koro càng đắc ý, lớn tiếng cười.

Với Kurokawa Koro mà nói, lần nào hắn cũng bị thua thiệt trong tay Lâm Thiên, anh ấy đã sớm mong chờ được tận mắt chứng kiến Lâm Thiên thua thiệt, toi đời.

Taro Mikami cũng khinh thường nhìn rồi nói: "Kẻ vô dụng như cậu không phải là đối thủ của tôi, đừng cố gắng chống cự nữa, đem công thức của dung dịch nước thần tiên dạng uống ra đây, tôi sẽ tha cho cậu một mạng.”

Lâm Thiên có thể thấy được mục đích lớn nhất của bọn họ chính là muốn dung dịch nước thần tiên dạng uống, đây chính là cái gọi là người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.

Lấy được kho báu mà không có sức mạnh bảo vệ thì kho báu này cũng có thể làm hại đến bản thân mình, đã có rất nhiều những câu chuyện răn dạy và các bài học như vậy qua các thời đại.

“Nếu tôi không đưa thì sao?” Lâm Thiên cười lạnh.

"Không đưa? Hiện tại cậu chính là con cá trên thớt. Cậu có tư cách gì để nói không? Nếu như cậu không đưa, tôi sẽ đánh cậu trước, sau đó từ từ tra tấn cho đến khi cậu giao nó ra mới thôi. Tôi chắc chắn là khi phải sống không bằng chết thì cậu sẽ phải nói ra thôi.”Mikami Taro cười đắc thắng.

Là ninja, họ cũng giỏi trong việc tìm hiểu thông tin tình báo, điều này đương nhiên bao gồm việc tra tấn đối phương để buộc họ cung cấp thông tin.

Kurokawa Koro cũng cười theo: "Lâm Thiên, ngoan ngoãn chịu trói đi, cậu cũng đâu còn lựa chọn nào khác!”

Lâm Thiên sắc mặt nhợt nhạt, đột nhiên mỉm cười.

"Nếu các người cho rằng mình đã thắng rồi vậy thì tôi chỉ có thể nói rằng, các người đánh giá thấp trí thông minh của tôi quá rồi"

Sau khi nghe Lâm Thiên nói, ba người Kurokawa Koro đều sửng sốt.

"Cái gì? Lẽ nào cậu còn cách khác? Có tôi và sư huynh ở đây, tôi không tin chỉ dựa vào một mình cậu mà có thể lật ngược thế cờ, đối diện với thực lực mạnh nhất, chắc chắn sẽ thất bại!” Ishino cười khẩy.

“Đúng là chỉ mình tôi thì không thể lật ngược thế cờ được, nhưng làm sao ông có thể chắc chắn rằng tôi chỉ có một mình?” Nụ cười trên mặt Lâm Thiên ngày càng đậm.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lớn tiếng nói:

"Đại Trưởng lão, xuất hiện đi."

Vừa dứt lời, một bóng người xuất hiện trên nóc biệt thự của Lâm Thiên.

Bóng người này nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Lâm Thiên.

Ông ấy chính là Đại Trưởng lão của phái Bạch Vân!

Lâm Thiên không hề ngốc, ngược lại lại rất thông minh, sau sự việc lần trước của Ishino, Lâm Thiên đã bí mật phái người theo dõi Kurokawa Sawa và Kurokawa Koro.

Ngay cả sau khi công trường của Lâm Thiên bị dỡ bỏ, vẫn có người theo dõi bọn họ.

Vì vậy, từng hành động và cử chỉ của Kurokawa Sawa và Kurokawa Koro, Lâm Thiên đều biết rõ như lòng bàn tay!

Hôm qua bọn họ bay tới Kim Vân đón người, Lâm Thiên đoán chừng bọn họ có khả năng đã thuê một cao thủ vô cùng lợi hại từ Nhật Bản đến đây để đối phó với mình.

Vì vậy, hôm qua khi Kurokawa Sawa và Kurokawa Koro di chuyển đến Kim Vân để đón Ishino và Mikami Taro, Lâm Thiên cũng đồng thời liên lạc với Đại Trưởng lão để ông ấy đến giúp.

Là một cao thủ luyện đan, Lâm Thiên là bảo vật của phái Bạch Vân, khi Đại trưởng lão nghe nói Lâm Thiên có thể gặp nguy hiểm, đương nhiên ông ấy đã muốn chạy tới bảo vệ Lâm Thiên càng sớm càng tốt!

“Đây… đây là tu sĩ Nguyên Anh của nước Nam ư?” Ishino và Mikami Taro khi nhìn thấy Đại trưởng lão đều vô cùng ngạc nhiên.

Hai người họ biết rằng để có thể bay trên không, ít nhất họ phải đạt đến cảnh giới Nguyên Anh mới có thể làm được.

“Đúng vậy, đây chính là trợ thủ của tôi.” Lâm Thiên cười nói.

"Cậu còn có cả trợ thủ ư? Cậu… cậu đúng là thật mất thể diện!" Kurokawa Koro sắc mặt khó coi.

Chiêu thức bay trên không của Đại Trưởng lão ban nãy chắc chắn đã làm cho hắn kinh ngạc.

Điều này khiến Kurokawa Koro cảm thấy rằng chiến thắng ban đầu đã nằm trong tay bây giờ lại không hề chắc chắn chút nào.

“Anh tìm người giúp đỡ thì là chính nghĩa, còn tôi tìm người giúp thì lại là mất mặt, Kurokawa Koro, anh đúng là một kẻ não tàn.” Lâm Thiên cười khẩy.

Lúc này, Đại trưởng lão nhìn chằm chằm bọn họ, lạnh lùng nói: "Đám tu sĩ Nhật Bản các cậu cũng thật là to gan, dám đến nước Nam chúng tôi gây chuyện!"

“Lão già, đừng có bao đồng, bây giờ thì cút ngay đi, ông còn có đường sống!” Mikami Taro bậm bẹp hét lên bằng Hoa quốc.

“Đây là nước Nam, nên cút khỏi đây phải là đám chó Nhật các cậu!” Đại Trưởng lão cười khẩy.

Sau khi nghe những lời đó, đôi mắt của Mikami Taro chợt lóe lên một tia tức giận.

"Dám xúc phạm nước Nhật chúng tôi! Hôm nay chính là ngày chết của hai kẻ vô dụng các ông!"

Vừa nói Mikami Taro vừa trực tiếp rút thanh kiếm samurai ra khỏi bao.

“Đại trưởng lão, người này để ông đối phó nhé. Thực lực của ông ta là Nhị Giai Nguyên Anh, ông phải cẩn thận đấy, Đại Trưởng lão.”  Lâm Thiên nghiêm túc dặn dò.

“Tôi đây cũng là Nhị Giai Nguyên Anh, không dám chắc là sẽ thắng được ông ta nhưng ngăn cản được ông ta thì cũng không có vấn đề gì cả.” Đại trưởng lão vừa nói vừa rút kiếm khỏi bao.

"Chỉ là người kia, e rằng chỉ có thể để cho Lâm Thiên cậu xử lý rồi."

Đại trưởng lão đương nhiên ám chỉ Ishino.

“Không sao.” Lâm Thiên gật đầu đáp ứng.

"Lâm Thiên, tôi chỉ sợ rằng chênh lệch thực lực giữa tôi và người này không lớn, ông ta không đánh được tôi, mà tôi cũng không đánh được ông ta. Có lẽ, thành bại ở trận này phải nhờ cậy cả vào cậu rồi." Đại Trưởng lão nghiêm túc nói.

“Tôi hiểu rồi.” Lâm Thiên gật gật đầu.

Lâm Thiên biết rõ, nếu Đại trưởng lão có thể giữ chân Mikami Taro thì trận quyết đấu giữa anh và Ishino sẽ là trận đấu mang tính quyết định, nếu thắng, anh sẽ có thể rảnh tay giúp Đại Trưởng lão đánh bại Mikami Taro.

Nhưng nếu anh thua, Ishino và Mikami Taro sẽ hợp sức đánh bại Đại Trưởng lão.

“Lâm Thiên, đối thủ của cậu chỉ là Nguyên Anh bậc một, với cậu mà nói, đây chắc chắn là một trận chiến khốc liệt, cậu có nắm chắc không?” Đại Trưởng lão rất rõ ràng là đang lo lắng.

Đại trưởng lão biết, dựa vào thực lực của Lâm Thiên mà nói, đấu với một Nhị Giai Nguyên Anh, nhất định là một trận chiến khó khăn, khốc liệt, khả năng thắng không cao.

“Có một chút, nhưng mà bây giờ cũng không còn đường lùi nữa rồi!” Lâm Thiên cười khổ.

Lâm Thiên vốn tưởng rằng dòng họ Kurokawa sẽ như lần trước chỉ tìm thêm một người, cho nên Lâm Thiên chỉ nhờ đến Đại trưởng lão, cộng thêm chính mình nữa nên Lâm Thiên cảm thấy không có vấn đề gì.

Dù sao thì Đại trưởng lão cũng là Nhị Giai Nguyên Anh, mà trong phái Bạch Vân, ông ấy chỉ đứng sau mỗi Chưởng môn, mà Chưởng môn lại ở Trấn Sơn Môn, không dễ rời khỏi đó, vì thế anh chỉ có thể mời Đại trưởng lão.

Lâm Thiên không ngờ rằng lại có tận hai người đến.

"Chịu chết đi!"

Mikami Taro vung thanh kiếm samurai trong tay, hướng về phía Đại Trưởng lão.

"Lâm Thiên, tôi đi đây, cậu cẩn thận một chút!"

Đại Trưởng lão vừa dứt lời, lập tức lao lên đánh nhau với Mikami Taro.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.