- Lão tạp mao Tư Đồ, mọi người nếu nói ông nghĩa bạc vấn thiên, là Quan Nhị Gia tái thế, nhưng mà hôm nay ông vì người ngoài, trơ mắt nhìn người anh em theo ông nhiều năm chết đi, ông phải xin lỗi 4 chữ nghĩa bạc vấn thiên này. Tư Đồ Hạo Thiên mở miệng lần nữa, bức bách Tư Đồ Thần làm ra lựa chọn.
- Tư Đồ Thần, ta cho ông một cơ hội, rốt cuộc là ông có đồng ý gọi điện thoại không? Dưới ánh đèn, Tư Đồ Hạo Thiên nhìn vào Tư Đồ Thần giống như nhìn một con chó chết.
Không để ý đến cơn đau trên ngực, 2 mắt Tư Đồ Thần đỏ hồng nhìn vào thi thể Phùng Tĩnh, khàn giọng: - Không cần phi lời, ta sẽ không làm.
Tư Đồ Hạo Thiên giận đến hít sâu một hơi, hắn không nghĩ tới Tư Đồ Thần vì một lời thề mà tận tâm như thế với Diệp Phàm.
- Người đang làm, trời đang nhìn, ngươi sẽ không có kết quả tốt. Tư Đồ Thần cười lạnh: - Nếu để Tiểu Phàm biết ngươi làm ra chuyện này, nó sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Lão tạp mao Tư Đồ, ta xem ông chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ rồi. Dường như Tư Đồ Hạo Thiên đã bị chọc giân, hắn lấy điện thoại ra gọi: - Em đã đến sơn trang chưa?
- Rồi, em đang đến.
- Lập tức mang người vào phòng họp. Sau khi phân phó xong, Đồ Hạo Thiên không hề nữa nói nhảm, trực tiếp cúp điện thoại, lạnh lùng nhìn Tư Đồ Thần, nói: - Lão tạp mao Tư Đồ, ta cũng không tin ông vì một lời thề rắm chó mà trơ mắt nhìn con gái mình chết đi.
- Nhược...Nhược Thủy đang ở trong tay ngươi? Vẻ mặt Tư Đồ Thần thay đổi.
- Ông có thể lựa chọn không gọi điện thoại cho Diệp Phàm. Đồ Hạo Thiên đáp một nẻo, lại tương đương gián tiếp nói ra đáp án.
- Cho đến nay, Nhược Thủy đều coi ngươi là anh ruột của mình, thậm chí nó vì ngươi rời đi mà cảm thấy rầu rĩ không vui, cho nên thường nhắc đến ngươi. Mà ngươi lại làm ra hành động như vậy, ngươi tên súc sinh này. Tư Đồ Thần trở nên kích động, hắn không để ý đến thương thế trên người mà bò dậy, giống như một đầu cuồng sư nhào về phía Tư Đồ Hạo Thiên.
"Bốp" Tư Đồ Hạo Thiên thấy thế, không nói hai lời, lại tung chân đá ngã Tư Đồ Thần. - Không cần vùng vẫy, chỉ cần ông làm theo lời của ta thì ta sẽ không giết con gái của ông.
- Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng tên súc sinh như ngươi sao? Tư Đồ Thần tràn đầy hận ý nhìn Tư Đồ Hạo Thiên, khàn giọng quát.
- Ông đã không tin thì ta đây cũng không thể làm gì khác hơn, chỉ đành phải đưa con gái của ông lên đường vậy. Tư Đồ Hạo Thiên cười lạnh.
"A" Lời nói vừa ra khỏi miệng, ánh mắt thấy được cảnh tượng kinh khủng trong phòng, Tư Đồ Nhược Thủy lập tức hét lên một tiếng, ôm chặc lấy Tư Đồ Thần.
- Lão tạp mao, con gái ông là một người đơn thuần, thiện lương, ông nhẫn tâm để nàng nhìn cảnh tượng như Địa ngục này sao? Tư Đồ Hạo Thiên thấy thế, mở miệng nói.
- Anh Hạo Thiên, anh... Nghe Tư Đồ Hạo Thiên lên tiếng, Tư Đồ Nhược Thủy theo bản năng quay đầu nhìn lại, cố gắng nói cái gì đó.
Chẳng qua là không đợi nàng nói hết lời, Tư Đồ Hạo Thiên đã cười lạnh cắt ngang: - Nhược Thủy, thật ra ta cũng không muốn giết em nhưng mà ba của em lại không có phối hợp với ta, cho nên ta chỉ có thể tàn nhẫn vậy.
- Ta đáp ứng ngươi. Chẳng biết tại sao, giờ khắc này Tư Đồ Thần không còn tỏ ra tức giận như trước nữa, vẻ mặt bình tĩnh.
- Ha ha, xem ra con gái của ông cũng có tác dụng a. Tư Đồ Hạo Thiên âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, sau đó ném điện thoại cho Tư Đồ Thần.
Tư Đồ Thần giống như là đã làm ra quyết định quan trọng gì, hít một hơi thật sau, cầm lấy điện thoại, ôm lấy Tư Đồ Nhược Thủy đi vào góc tường trong phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]