Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172
Chương sau
Nghe được Tô Lưu Ly nói thế, sắc mặt của Lữ Văn trắng bệch. - Văn..Văn ca. Đang trong lúc Lữ Văn hối hận, Trương Kiếm Nhâm từ từ bò dậy, tiến lên đỡ lấy Lữ Văn. - Cút. Nhớ tới cảnh dập đầu của Trương Kiếm Nhâm Lữ Văn giận cả người run lên, giơ tay tát một cái. "Bốp" "Rắc" Tiếng giòn vang lên, một tát của Lữ Văn vào mặt của Trương Kiếm Nhâm làm cho xương hàm ếch của hắn vỡ vụn. Nửa bên mặt của Trương Kiếm Nhâm sụt vào, huyết nhục mơ hồ, cả người như quả bóng bay ra bên ngoài. - A. Một tên chó săn của Trương Kiếm Nhâm thấy thế liền kêu lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy. Cùng lúc đó, Trương Kiếm Nhâm giống như một con chó chết, cả người nằm trên mặt đất, không ngừng co quắp. - Ác giả ác báo, Trương Kiếm Nhâm mày cũng có ngày hôm nay sao? Thấy được thảm trạng của Trương Kiếm Nhâm, vài sinh viên đứng xem bên ngoài nói, hơn nữa còn lấy điện thoại quay lại cảnh này. - Mày...Bọn mày... Thấy vậy, Trương Kiếm Nhâm tức giận đến cả người run lên, đưa tay chỉ vào mấy tên đó, cố gắng cảnh cáo cái gì, kết quả chỉ nói được một nửa liền giận đến hôn mê bất tỉnh. - Cút. Cùng lúc đó, Lữ Văn cố nén thương thế, từ từ đứng lên, giống như một con dã thú, gầm lên. Lữ Văn vừa gầm lên, đám sinh viên đứng xung quanh liền bỏ chạy. Mà Lữ Văn lại hiểu được, lúc này cũng không có tìm Diệp Phàm trả thù, mà là phải xử lý thương thế của mình. Hiểu được điểm này, Lữ Văn cũng không có đi vào phòng y tế trong trường, mà lấy điện thoại ra gọi cho Tư Đồ Hạo Thiên. Làm như vậy là bởi vì hắn biết phòng ý tế trong trường không thể xử lý được thương thế của hắn, hắn chỉ có thể cầu nguyện Lữ Thương Hải có linh đan diệu dược. Mà trước khi nói cho Lữ Thương Hải biết mình bị thương, hắn muốn biết thân phận của Diệp Phàm. - Tiểu Văn. Điện thoại được chuyển, giọng nói của Tư Đồ Hạo Thiên vang lên. - Võ giả Bán Bộ Tiên Thiên bên cạnh Tư Đồ Nhược Thủy là ai? Lữ VĂN hỏi, giọng nói tỏ ra tức giận. - Tiểu Văn, bên cạnh Tư Đồ Nhược Thủy không có võ giả Bán Bộ Tiên Thiên nào cảo? Vẻ mặt Tư Đồ Hạo Thiên cứng đờ. - Có, tôia mới đụng phải hắn. Lữ Văn nổi giận đùng đùng. - Tiểu Văn, cậu xác định mình không có lầm đó chứ? Tư Đồ Hạo Thiên nghe vậy, không khỏi cả kinh: - Đông Hải bang của chúng ta cũng không có cao thủ Bán Bộ Tiên Thiên. Chẳng...Chẳng..lẽ là cha nuôi tìm một cao thủ làm hộ vệ cho Nhược Thủy sao? - Hắn không phải là hộ vệ. Lữ Văn nghiến răng nghiến lợi: - Nhược Thủy gọi thằng chóa chết kia là đại ca ca, hơn nữa Tô Lưu Ly còn biết hắn. Nghe Lữ Văn nói thế, Tư Đồ Hạo Thiên biến sắc, trong đầu dần hiện ra thân ảnh của Diệp Phàm. Chẳng...Chẳng lẽ Lữ Văn xảy ra xung đột với Diệp Phàm sao? Trong lòng Tư Đồ Hạo Thiên vừa động, hiện ra một cái ý niệm như vậy. Ý niệm hiện ra trong đầu, Tư Đồ Nhược Thủy cho rằng khả năng này rất lớn bất quá hắn cũng không nói cho Lữ Văn biết tin tức của Diệp Phàm, mà là hỏi: - Tiểu Văn, đã xảy ra chuyện gì? - Thằng chóa kia đã phá hủy Đan Điền của tôi. Lữ Văn nói thẳng. - Cái...Cái gì? Tư Đồ Hạo Thiên nghe vậy thì cả kinh. - Nè, Tiểu Văn, cậu không có nói đùa đó chứ? Ở Đông Hải này còn có người dám động vào cậu sao? Khiếp sợ rất nhiều, Tư Đồ Hạo Thiên thử dò xét, đồng thời tinh quang trong mắt lóe lên, cũng biết là tính toán cái gì. - Anh thấy tôi đang giống nói đùa sao? Lữ Văn tức giận. - Xin lỗi Tiểu Văn, thật sự là tin tức này quá mức tưởng tượng của tôi rồi. Tuy là nói như vậy nhưng mà khó miệng của Tư Đồ Hạo Thiên lại nở ra một nụ cười âm hiểm, cố ý nói: - Tiểu Văn, mặc dù tôi rất muốn trút giận cho cậu nhưng mà tên kia là võ giả Bán Bộ Tiên Thiên, tôi căn bản không phải là đối thủ của hắn... - Tôi không phải là để anh ra mặt. Lữ Văn cắt ngang: - Tôi chỉ muốn anh nói cho tôi thân phận của hắn. - Thân phận cụ thể của hắn thì tôi cũng không biết, cha nuôi của tôi hẳn là rõ ràng. Tư Đồ Hạo Thiên giả vờ ngây ngốc nói: - Tháng 9, tên kia từng cứu Nhược Thủy từ trong tay của Nam Thanh Hồng, cha nuôi thiếu nhân tình của hắn. - Thì ra là vậy. Nghe Tư Đồ Hạo Thiên nói thế, trong lòng Lữ Văn bừng tỉnh đại ngộ. -Tiểu Văn, chuyện này không phải chuyện đùa, tôi đề nghị cậu nên nói cho cha của cậu biết, một mặt để cha của cậu trị thương cho cậu, ngoài ra còn để cha cậu dò thăm tin tức cụ thể của tên kia từ chỗ cha nuôi của tôi. Tư Đồ Hạo Thiên đề nghị. - Ừh. Lữ Văn nói xong, trực tiếp cúp điện thoại. Thấy Lữ Văn cúp máy, vẻ mặt Tư Đồ Hạo Thiên lộ ra nụ cười, cảm giác kia giống như Diệp Phàm cùng Lữ Văn phát sinh xung đột đối với hắn mà nói đúng là chuyện vui. Chuyện vui sao? Đúng vậy? Ngày đó tại Linh Ẩn tự, lúc đối mặt với 3 người Khúc Phong, hắn biết rõ không địch lại liền vứt bỏ Tư Đồ Nhược Thủy, một mình mang theo Tiểu Cửu chạy trốn. Sau đó, theo bản năng hắn cho rằng Tư Đồ Nhược Thủy chết chắc. Để cho hắn nằm mơ cũng không ngờ chính là Tư Đồ Nhược Thủy không có chết, hơn nữa còn được Diệp Phàm cứu. Điều này làm cho trong khoảng thời gian vừa qua, hắn luôn luôn lo lắng đề phòng. Hắn sợ sự việc bại lộ ra. Ở hắn xem ra, lấy sự thương yêu của Tư Đồ Thần đối với Tư Đồ Nhược Thủy, nếu sự việc bại lộ, Tư Đồ Thần tuyệt đối sẽ trừng phạt hắn, thậm chí sẽ đoạn tuyệt quan hệ với hắn, đuổi hắn ra khỏi Đông Hải bang. Hôm nay, mặc dù Tư Đồ Nhược Thủy không nói ra chuyện tình ngày đó, Tư Đồ Hạo Thiên cho rằng ngày đó Tư Đồ Thần bị sợ choáng váng lên tạm mất đi trí nhớ nhưng trong lòng Tư Đồ Hạo Thiên vẫn còn lo lắng. Bởi vì hắn biết Diệp Phàm khẳng định thấy được cảnh hắn mang Tiểu Cửu bỏ trốn, hắn lo lắng Diệp Phàm sẽ đem chân tướng nói cho Tư Đồ Thần biết. - Lấy quan hệ giữa cha nuôi và Lữ Thương Hải, hơn phân nửa cha nuôi sẽ đứng về phía Lữ Thương Hải, như vậy cho dù tên kia có thể bằng vào Ma Hậu Sở Cơ, tránh được trả thù, nhưng mà hắn sẽ vĩnh viễn không thể nói ra tình huống ngày đó cho cha nuôi. - Huống chi, lấy tình hình bây giờ, cho dù tên kia có nói ra, cha nuôi sẽ tin tưởng sao? Để điện thoại xuống, Tư Đồ Hạo Thiên lầm bầm tự nói, nói xong lời cuối, hắn không nhịn được mà cười to: - Ha ha, ông trời cũng không quên ta a.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172
Chương sau