Chương trước
Chương sau
Sân bay Hàng Hồ, 2 chị em Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly đứng đón gió đêm, đợi máy bay chở Tô Hồng Viễn đáp xuống sân bay.

- Ông nội thật là, máy bay đã hạ cánh rồi mà không mở điện thoại.

Tô Lưu Ly gọi cho Tô Hồng Viễn nhiều lần nhưng không được, nhịn không được mà oán giận.

Oán giận là bởi vì nàng nóng lòng nói cho Tô Hồng Viễn biết việc Diệp Phàm gặp chuyện không may, mặc dù trong lòng nàng vẫn còn coi Diệp Phàm là một tên lưu manh nhưng mà nàng rất rõ ràng, nếu Diệp Phàm xảy ra chuyện gì thì bệnh của Tô Vũ Hinh sẽ không có cách nào để tiếp tục chữa trị nữa.

So với Tô Lưu Ly thì Tô Vũ Hinh cũng không phải bởi vì bệnh của mình mà lo lắng cho Diệp Phàm.

Nàng chỉ là đơn thuần lo lắng.

1’ sau, máy bay chở Tô Hồng Viễn đáp xuống sân bay.

Cabin mở ra, Tô Hồng Viễn cùng Phúc bá đi xuống.

- Ông nội, ở đây.

Thấy Tô Hồng Viễn xuất hiện, Tô Lưu Ly phất tay.

Hả?

Tô Hồng Viễn thấy thế, không khỏi cảm thấy kỳ quái, kỳ quái tại sao 2 chị em Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly lại đến đây?

Mang theo phần tò mò này, Tô Vũ Hinh đi nhanh.

- Ông nội, không xong rồi, Diệp Phàm đã xảy ra chuyện.

Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly không đợi Tô Hồng Viễn dừng bước liền nói.

- Diệp thần y làm sao ?

Tô Hồng Viễn không khỏi cả kinh.

- Ông nội, chuyện là như vậy…

Tô Vũ Hinh liền kể ngắn gọn mọi chuyện cho Tô Hồng Viễn, sau đó lo lắng nói:

- Ông nội, chuyện đã xảy ra lâu rồi, ông hãy gọi điện cứu người đi.

- Được.

Tô Hồng Viễn nghe vậy, sắc mặt tỏ ra lo lắng, chẳng qua là hắn lo lắng bởi vì chuyện này mà Sở Cơ sẽ giận chó đánh mèo vào Tô gia.

1’ sau, mắt thấy Tô Hồng Viễn gọi điện xong ột vị đại lão cảnh sát thì Tô Lưu Ly lại hỏi:

- Ông nội, tên kia có sao không?

- Dựa vào tin tức của cảnh sát thì 10’ trước hắn đã đả thương cảnh sát rồi chạy trốn.

Giọng nói Tô Hồng Viễn phức tạp, nói.

"A —— "

Nghe Tô Hồng Viễn nói thế, 2 chị em Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly đều cả kinh. Bất quá Tô Vũ Hinh rất nhanh liền từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, tràn đầy lo lắng, nói:

- Ông nội, ông nhất định phải cứu hắn.

- Vũ Hinh a, hắn chẳng những đả thương cảnh sát, hơn nữa chuyện này sợ rằng sẽ khiến cho cảnh sát ở Hàng Hồ thậm chí là Giang Nam chấn động, ta muốn cứu hắn cũng hữu tâm vô lực.

Tô Hồng Viễn thở dài, trong giọng nói không khỏi toát ra vài phần lo lắng:

- Nếu sự tình lộ ra ngoài, bị áp lực của dư luận mà nói, cho dù Sở Cơ ra mặt cũng chưa chắc cứu hắn.

- Tại sao? Không phải tên kia có quan hệ rất tốt với chị Sở Cơ sao?

Tô Lưu Ly không hiểu hỏi.

- Một người là bác sĩ, một người là Ma Hậu nổi tiếng kinh thành cho tới TQ, quan hệ có thể tốt đến trình độ nào?

Vẻ mặt Tô Hồng Viễn khôn khéo, nói:

- Theo ta thấy sở dĩ Diệp Phàm biết Sở Cơ hơn phân nữa là hắn trị bệnh cho người bên cạnh hoặc là trị bệnh cho Sở Cơ. Coi như Sở Cơ thiếu Diệp Phàm một phần nhân tình nhưng mà các cháu phải hiểu, trên thế gian này bất luận là ai cũng có giá trị cả. Để cho Sở Cơ vì muốn trả một phần nhân tình mà nhận lấy áp lực khổng lồ từ dư luận để cứu Diệp Phàm, khả năng này không lớn lắm.

Tô Vũ Hinh nghe vậy, trên mặt càng lo lắng, nàng biết những lời mà Tô Hồng Viễn nói là thật.

- Đều là do tên khốn kiếp Tô Phi Vũ.

Mắt thấy Diệp Phàm hơn phân nửa là chịu tội thì Tô Lưu Ly không khỏi nhớ lại kẻ đầu sỏ là Tô Phi Vũ.

Sắc mặt Tô Hồng Viễn biến hóa:

- Nó có liên quan đến chuyện này sao?

- Không phải có liên quan mà hắn chính là kẻ sai sử ở sau màn.

Mặc dù Tô Lưu Ly không có chứng cớ chứng minh Tô Phi Vũ sai sử Cẩu Vĩ cố ý lái xe đụng Diệp Phàm nhưng mà nàng rất hiểu Tô Phi Vũ, cơ bản là có thể kết luận điểm này.

- Cụ thể?

Vẻ mặt Tô Hồng Viễn nên ngưng trọng, hắn biết chuyện này khó giải quyết đến cỡ nào, tự nhiên không hy vọng Tô Phi Vũ bị cuốn vào.

Mắt thấy Tô Hồng Viễn hỏi thăm, Tô Lưu Ly vốn định nói phỏng đoán của mình ra, bất quá không đợi nàng mở miệng, Tô Vũ Hinh đã nói:

- Ông nội, chuyện là thế này….

- Tên nghiệt chướng này.

Tô Hồng Viễn nghe xong liền giận đến cả người run lên, sau đó liền lấy điện thoại gọi cho Tô Phi Vũ.

- Ông nội.

Lúc này Tô Phi Vũ đã chạy tới bệnh viện, đang cùng cha mẹ Cẩu Vĩ đợi kết quả phẫu thuật, thấy Tô Hồng Viễn gọi tới thì sắc mặt hắn trở nên khó coi, bất quá hắn cũng biết, nên phát sinh cuối cùng sẽ phát sinh, có một số việc, cuối cùng là tránh không khỏi.

- Mày đang ở đâu?

- Ông nội, cháu đang ở bệnh viện Hồng Hà.

- Có phải mày âm thầm sai sử Cẩu Vĩ lái xe đụng Diệp thần y không?

- Không... Không có.

Bởi vì lo lắng Tô Hồng Viễn dùng gia pháp trừng trị nên Tô Phi Vũ liền phủ nhận.

Tô Hồng Viễn có chút hoài nghi:

- Thật là không có.

- Ông nội, thật không có.

Tô Phi Vũ tiếp tục nói láo.

- Nếu để ta phát hiện chuyện này có quan hệ đến mày thì ta sẽ cắt đứt chân chó của mày.

Tô Hồng Viễn trầm giọng nói:

- Lập tức trở về nhà.

- Vâng.

Tô Phi Vũ liền trả lời, kết quả phát hiện Tô Hồng Viễn đã cúp mày, điều này làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cũng không khỏi nở ra nụ cười vì đã thực hiện được âm mưu.

Mặc dù vở kịch này không giống như hắn mong muốn nhưng mà chuyện cho đến bây giờ cũng đã đạt được mục đích của hắn, Diệp Phàm nhất định sẽ gặp bi kịch mà Tô Vũ Hinh sẽ chôn cùng.

Lo lắng tâm tình cha mẹ của Cẩu Vĩ nên Tô Phi Vũ liền đi tới phòng phẫu thuật.

- Xin hỏi vị nào là người nhà của Cẩu Vĩ?

Không đợi Cẩu Vĩ đi tới cửa phòng phẩu thuật, một bác sĩ đã đẩy cửa phòng phẩu thuật ra, hỏi.

- Con tôi thế nào rồi?

Mắt thấy bác sĩ xuất hiện, vợ chồng Cẩu Vĩ liền lập tức đứng lên.

- Xương chân và xương đầu gối của bệnh nhân đã bị vỡ vụn, chân có thể chữa khỏi nhưng đầu gối thì không có biện pháp.

Bác sĩ xoa xoa mồ hôi trên đầu, gằn từng chữ:

- Đây cũng chính là nói bệnh nhân chỉ có thể cắt chân, đặt chân giả, nếu không nửa đời sau sẽ ngồi trên xe lăn.

- Cái…Cái gì?

Nghe được bác sĩ nói thế, mẹ của Cẩu Vĩ liền chấn động, sau đó túm lấy cổ áo của bác sĩ rồi lớn tiếng thét:

- Ông thúi lắm, con ta làm sao có thể ngồi trên xe lăn được? Rõ ràng là y thuật của ông kém. Chuyển viện, phải chuyển viện.

- Bà…bà không nên kích động.

Mắt thấy mẹ của Cẩu Vĩ là Vương Quế Hoa phát điên, bác sĩ liền thoát ra, nói:

- Toàn bộ xương đầu gối của con bà đã nát bấy, lấy y học hiện này, bất luận là ai cũng không có biện pháp, trừ phi cắt rồi lắp chân giả….

“Bốp”

Một tiếng vang giòn vang lên, bác sĩ đã bị Vương Quế Hoa tát vào mặt.

- Bà…Làm sao bà lại đánh người?

Bác sĩ liền tức giận nhưng thấy nhưng thấy Cẩu Chí Phong cùng tài xế đứng ở một bên, không dám hoàn thủ.

- Đánh ông? Ta cho ông biết nếu vì ông mà làm trễ nãi thời gian chữa trị cho con ta thì ta sẽ đập nát cái bệnh viện này.

Vương Quế Hoa đưa tay chỉ vào bác sĩ, nước bọt phun loạn sau đó nói với Cẩu Chí Phong:

- Bệnh viện này quá kém, chúng ta phải chuyển viện.

- Bà nói nhảm, bệnh viện chúng tôi là bệnh viện cấp 3, hơn nữa còn là bệnh viện chỉnh hình tốt nhất của cả Giang Nam.

Y tá ở bên thấy vậy liền tức giận cãi lại.

- Ta đánh chết ngươi.

Vương Quế Hoa vừa nghe càng thêm nổi giận, giống như là người đàn bà chanh chua, nhào tới đánh y tá bên cạnh.

- Ngăn nàng lại.

Cẩu Chí Phong thấy thế, sắc mặt khó coi nói với tài xế một câu.

Tài xế nghe vậy, không nói hai lời, bước lên ngăn Vương Quế Hoa lại.

Thấy một màn như thế Tô Phi Vũ liền suy nghĩ một chút, không có chào hỏi với vợ chồng Cẩu Chí Phong mà liền chạy trón. Nếu như Cẩu Vĩ phải cắt chân thì Cẩu Vĩ sẽ nói ra Tô Phi Vũ hắn là kẻ sai sử, mặc dù Cẩu Chí Phong không dám giận chó đánh mèo hắn nhưng mà hắn cũng không nên đối mặt.

Đợi Vương Quế Hoa nín đi thì Cẩu Chí Phong mới để tài xế đưa Vương Quế Hoa đi làm thủ tục chuyển viện, còn hắn đi thì đến một bên, sắc mặt âm trầm gọi điện cho Lưu Bảo Quân.

- Cẩu lão bản, con của chọc ai không chọc, lại chọc vào nhân sĩ giang hồ, đây không phải là muốn chết sao?

Điện thoại chuyển được, không đợi Cẩu Chí Phong mở miệng, Lưu Bảo Quân liền không vui nói.

Nhân sĩ giang hồ?

Nghe được 4 chữ này, cả người Cẩu Chí Phong cứng ngắc ngay tại chỗ.

Thân là một thành viên trong xã hội thượng lưu ở Hàng hồ, Cẩu Chí Phong tự nhiên biết nhân sĩ giang hồ là nhóm người như thế nào.

Quan trọng hơn là nếu dựa theo lời của Lưu Bảo Quân, ngươi đả thương Cẩu Vĩ là nhân sĩ giang hồ thì bác sĩ lúc nãy cũng không phải là nói chuyện giật gân rồi.

- Lưu cục trưởng, thật sự xin lỗi, tôi không nghĩ nghiệt chủng nhà tôi lại chọc người như vậy.

Sau đó, Cẩu Chí Phong liền mở miệng. Sau khi biết được tin Cẩu Vĩ ngày sau phải ngồi ở xe lăn thì hắn không muốn lấy tứ chi của Diệp Phàm nữa, mà muốn lấy đầu của Diệp Phàm, lúc này biết được Diệp Phàm là nhân sĩ giang hồ thì hắn biết chuyện này Lưu Bảo Quân cũng không có thể làm được.

- Lão Cẩu, ông không cần phải lo lắng, tiểu tử kia mặc dù không thể trêu vào nhưng mà vừa rồi hắn đã đả thương thủ hạ của tôi hơn nữa còn cướp súng. Tôi đã nói chuyện này ặt trên, nói vậy rất nhanh mặt trên sẽ phái người diệt trừ hắn.

Mặc dù Cẩu Chí Phong không có nói ra nhưng mà Lưu Bảo Quân há có thể không biết tâm tư của Cẩu Chí Phong?

"Hô ~ "

Nghe được Lưu Bảo Quân nói như thế, Cẩu Chí Phong không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.

Ở hắn xem ra, nếu như mặt trên động thủ, thì ngời đả thương con hắn bị tuyên án tử hình rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.