Chương trước
Chương sau
- Cô nói cho Tô Phi Vũ, tên trang bức kia biết Diệp đại ca không quen hắn, không có hứng thú đi qua đó.

Tô Cẩm Đế đứng lên, kích động mà nói.

Nói xong, vẻ mặt hắn tỏ ra cảm kích nhìn Diệp Phàm, cảm giác kia giống như Diệp Phàm ở lại đây là một loại vinh quang đối với hắn vậy.

"Ách..."

Nghe Tô Cẩm Đế nói thế thì nữ tiếp viên há to mỏ, vẻ mặt khiếp sợ.

Mà phòng Vip đối diện, mắt thấy Diệp Phàm vẫn còn ngồi thì nụ cười trên mặt Tô Phi Vũ đọng lại, chân mày nhíu lại.

Bởi vì lời đề nghị của Cẩu Vĩ đã khiến hắn động tâm nên hắn vận dụng 2 thứ đầu tiên trong “ Kim tiền, sắc đep và bạo lực” để đối phó với Diệp Phàm.

Hắn nói chuyện với Từ Cầm, để cho sau khi Trương Lỵ biểu diễn xong thì sẽ đến đây, lợi dụng Trương Lỵ câu dẫn Diệp Phàm đến đây.

Ở hắn xem ra, nếu được Trương Lỵ mời rượu thì đó tuyệt đối sẽ làm ột nam nhân thỏa mãn được lòng hư vinh của mình.

Hắn không tin Diệp Phàm có thể cản lại loại hấp dẫn này.

Mà chỉ cần Diệp Phàm đến đây, nếu Diệp Phàm muốn chơi trương Lỵ hay là muốn chơi các nữ nhân khác, hoặc là hắn muốn tiền thì Tô Phi Vũ đều có thể thỏa mãn Diệp Phàm, để đạt được mục đích khống chế Diệp Phàm.

Hiện giờ, mắt thấy Diệp Phàm thờ ơ, hắn có thể cười được sao?

- Người nọ là ai? Tại sao lại làm ra giá như thế?

Trương Lỵ thấy vậy thì khó chịu.

- Tên này thật sự quá xạo quần mà.

Không đợi Tô Phi Vũ trả lời, Cẩu Vĩ ở một bên đã không thoải mái mà gật đầu phụ họa.

Nghe được Trương Lỵ cùng Cẩu Vĩ nói thế thì vẻ mặt Tô Phi Vũ trở nên âm trầm, ánh mắt như đao nhìn về phía Diệp Phàm.

- Tô…Tô thiếu.

1’ sau, nữ tiếp viên kia trở lại phòng của Tô Phi Vũ, muốn nói lại những lời của Diệp Phàm nhưng mà nàng có chút sợ hãi nên khi nói chuyện giọng nói run lên.

Tô Phi Vũ lạnh giọng hỏi:

- Tại sao hắn không đến.

- Hắn... Hắn nói hắn không quen Tô thiếu…

Thấy được vẻ tức giận của Tô Phi Vũ, nữ tiếp viên này run sợ, bất quá vẫn là trả lời.

- Cái gì?

Lúc này ngay cả Trương Lỵ cũng cả kinh.

- Mẹ kiếp, quả thật là cho hắn mặt mũi mà hắn lại không biết xấu hổ mà.

Cẩu Vĩ nổi giận, thấy Tô Phi Vũ bị một tên dã y không có danh tiếng vũ nhục thì hắn liền tức giận.

Ngay cả Cẩu Vĩ còn tức giận, huống chi là Tô Phi Vũ.

- Cút.

Sắc mặt Tô Phi Vũ phát lạnh, quát lên một tiếng.

Nữ tiếp viên nghe vậy thì 2 chân run run rời khỏi phòng.

- Trương tiểu thư, chỗ bà chủ Từ có 2 chai rượu ngon, em hãy nói với nàng, anh muốn lấy 2 chai rượu này.

Đợi nữ tiếp viên kia rời đi, Tô Phi Vũ quay đầu lại nói với Trương Lỵ.

Trương Lỵ biết rõ là Tô Phi Vũ muốn nhắc khéo để mình rời khỏi đây để Tô Phi Vũ dễ nói chuyện, nhưng mà nàng không có nói ra, gật đầu đứng dậy rời khỏi phòng

Đưa mắt nhìn Trương Lỵ rời đi, Tô Phi Vũ lại mở miệng, giọng nói lạnh như băng:

- Nếu hắn không uống rượu mời, vậy thì hắn để cho hắn thưởng thức rượu phạt.

- Tô thiếu, làm sao đây?

Cẩu Vĩ nghe vậy trong lòng vừa động, biết rõ Tô Phi Vũ muốn xử lý Diệp Phàm.

- Đánh gãy 1 chân hắn, để hắn cút khỏi Hàng Hồ

Tô Phi Vũ nói, sau đó sợ Tô Hồng Viễn phát hiện nên nói thêm:

- Nhớ kỹ, cần phải xử lý gọn gàng.

- Tô thiếu yên tâm, em bảo đảm qua đêm nay hắn sẽ không còn ở Hàng Hồ nữa.

Cẩu Vĩ đứng dậy lĩnh mệnh, sau đó thấy Tô Phi Vũ không có tỏ vẻ thì lặng yên rời khỏi phòng.

- Tô Phi Vũ, cha tao vốn muốn để ày tự sanh tự diệt nhưng tên dã y này không biết điều, như vậy tao sẽ thuận tay giúp mày một phen.

Tô Phi Vũ cầm ly rượu lên, nở nụ cười âm hiểm nhìn về Diệp Phàm phía bên kia.

- Tô thiếu, em có thể vào không?

Lúc này, Trương Lỵ cầm một chai rượu Bordeaux xuất hiện ở cửa, cũng không có đi vào mà làm ra bộ dạng đáng thương.

Tô Phi Vũ nghe vậy, thu hồi ánh mắt, cười nói:

- Trương tiểu thư, 2 chai rượu này là để cho em mà.

- Tô thiếu, anh thật biết làm người khác vui vẻ.

Trương Lỵ nghe vậy liền nhào vào lòng Tô Phi Vũ, tùy ý để tay Tô Phi Vũ bỏ vào trong quân, vuốt ve mông của mình.

Cùng lúc đó, trong phòng đối diện, mặc dù bởi vì tiếng nhạc trong quán Bar quá lớn nên Diệp Phàm không nghe được cuộc nói chuyện giữa Tô Phi Vũ và Cẩu Vĩ nhưng mà hắn đã nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của Tô Phi Vũ.

Lúc nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Tô Phi Vũ, Diệp Phàm mơ hồ đoán được cái gì nhưng cũng không có lo lắng, cũng không có nói cho Tô Cẩm Đế.

1 tiếng sau, Diệp Phàm cảm thấy quá nhàm chán nên cùng Tô Cẩm Đế đứng dậy rồi rời đi.

Chân trước 2 người vừa mới ra khỏi phòng, chân sau Tô Phi Vũ liền ôm theo Trương Lỵ rời khỏi phòng Vip.

- Diệp đại ca, anh đợi một chút, để em đi lấy xe.

Ra khỏi quán Bar, Tô Cẩm Đế chi vào chỗ đậu xe, muốn tới lái xe đến cửa để đón Diệp Phàm.

- Được.

Diệp Phàm gật đầu, dư quang cũng thấy Tô Phi Vũ và Trương Lỵ đi theo, hắn càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình lại không biết Tô Phi Vũ muốn chơi cái gì đây.

“Oành”

Đang lúc Diệp Phàm nghi ngờ thì một tiếng nổ vang vang lên, giống như một con dã thú gầm thét.

Ánh đèn chói mắt, một chiếc Maserati đột nhiên tăng tốc giống như một con quái thú, gào thét xông về phía Diệp Phàm.

Tốc độ nhanh như thiểm điện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.