Chương trước
Chương sau
- Tiểu tử, cậu không biết ta thì thôi đi, thậm chí ngay cả Chử Huyền Cơ mà cậu cũng chưa từng nghe qua thì cậu cũng đừng nên lấy cờ hiệu là hành y ra để lừa gạt a.

Mắt thấy Diệp Phàm nở nụ cười ngây ngốc, theo bản năng Trương Lâm cho rằng Diệp Phàm không biết Chử Huyền Cơ, vì vậy ánh mắt hắn hắn tỏ ra đáng thương nhìn vào Diệp Phàm.

- Trương đại sư, ông có phải là bằng hữu của thần y Chử Huyền Cơ hay không thì tôi không biết, nhưng mà theo tôi được biết, Diệp thần y có quen biết với Chử Huyền Cơ.

Có lẽ là bởi vì Diệp Phàm đã chữa bệnh ình, cũng có lẽ là bởi vì lời chân thành của Diệp Phàm vào ngày hôm qua, mắt thấy Trương Lâm chửi bới Diệp Phàm thì Tô Vũ Hinh có chút tức giận, vẻ mặt nàng trở nên lạnh lẽo bất quá cuối cùng cũng không có vạch trần chuyện lừa đảo của Trương Lâm.

Hả?

Nghe được Tô Vũ Hinh nói thế, Tô Cẩm Đế liền cả kinh há to mồm, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn vào Diệp Phàm.

Bởi vì hắn lo lắng cho bệnh tình của Tô Vũ Hinh, cho nên hắn liền nghiên cứu đến các vị thần y, tự nhiên là bản thân cũng nghe nói qua đại danh của Chử Huyền Cơ, biết rõ Chử Huyền Cơ so với Trương Lâm thì còn trâu bò hơn.

Mà hiện giờ chị của mình lại nói Diệp Phàm quen với Chử Huyền Cơ, điều này có thể khiến hắn không khiếp sợ sao?

So sánh với Tô Cẩm Đế mà nói Trương Lâm chỉ cảm thấy bên tai vang lên một đạo sấm rền, trái tim của hắn thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

- Tô tiểu thư, tôi nói nhiều như vậy cũng không phải là yêu cầu trị bệnh cho cô, là tôi được em của cô mời tới đây.

Mặc dù trong lòng chấn kinh đến tột đỉnh, nhưng đương nhiên Trương Lâm sẽ không tin Diệp Phàm có quen biết với Chử Huyền Cơ, hắn lạnh lùng nói:

- Cuối cùng ta nhắc cô một câu, cô nói hắn quen với Chử Huyền Cơ, nếu điều này truyền ra ngoài sợ sẽ làm cho cả giới y học phải cười đến rụng răng.

- Bản than tôi không cho là vậy, ngược lại tôi cho rằng ông nói ông quen biết với thần y Chử Huyền Cơ, điều này mới là chuyện cười.

Mắt thấy cho thể diện mà Trương Lâm không cần thì Tô Vũ Hinh lạnh lùng:

- Tôi nể mặt em trai của mình vì tôi bôn ba nên tôi mới lưu cho ông vài phần mặt mũi, lại không nghĩ tới ông không có biết điều đến như vậy, một khi đã thế thì tôi cũng không giữ mặt mũi cho ông nữa.

- Cô….

Trương Lâm tức giận đến cả người chấn động, cố gắng phản bác cái gì.

Nhưng mà.

Không đợi hắn nói hết lời, Tô Vũ Hinh lạnh lùng ngắt lời hắn:

- Ông nội của tôi từ chỗ Mã Thiên đã nghe được chuyện lừa gạt của ông, ông nói tôi sẽ tin lời ông sao?

“Lộp bộp”

Trương Lâm nghe vậy, trong lòng run lên!

Mã Thiên trong miệng Tô Vũ Hinh chính là một vị khách quý của đạo quán, sau đó trở thành một thành viên của tập đoàn ích lợi, thậm chí 2 người còn từng chụp ảnh chung với nhau, dùng cái này để càng nhiều thương nhân nổi tiếng trong thương giới đến gặp hắn, để bọn họ gia nhập vào vòng luẩn quẩn đó.

Trước khi hắn tới đây thì hắn cũng có chút hiểu biết về Tô gia, biết Tô gia là một gia tộc thương hào ở Hàng Hồ nhưng mà hắn nằm mơ cũng không ngờ người Tô gia lại biết hắn đi lừa gạt.

- Trương đại sư, ông….

So ra mà nói thì trong lòng Tô Cẩm Đế càng rung động lớn hơn, thế cho nên hắn tràn đầy khiếp sợ nhìn vào Trương Lâm.

- Tô tiểu thư, tuy rằng tôi không biết tại sao ông nội cô nói như vậy nhưng tôi hy vọng cô có thể chuyển lời cho ông nội của cô, nói hắn phải có trách nhiệm về lời nói của mình.

Mắt thấy mọi chuyện đã đến đây thì Trương Lâm trực tiếp trở mặt.

Từ ý nào mà nói thì đây chính là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng mà.

Dường như hôm nay ông trời không đứng về phía hắn, khi hắn vừa nói xong thì một chiếc Benz dừng lại, Phúc bá ra tới cửa xe sau rồi mở ra, Tô Hồng Viễn từ trong xe đi xuống, cùng với Phúc bá đi vào biệt thự.

Hôm nay hắn muốn đi Đông Hải để nói chuyện làm ăn, nhưng mà muốn trước khi đi đến nói một tiếng với Diệp Phàm, để tỏ lòng tôn trọng với Diệp Phàm.

Tô Hồng Viễn đến, liền hấp dẫn ánh mắt của đám người Diệp Phàm trong đó sắc mặt của Trương Lâm liền co quắp, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoảng.

- Trương Lâm?

Tô Hồng Viễn cũng nhìn vào, thấy được sự có mặt của Trương Lâm thì tức giận hét lên:

- Ông chạy đến Tô gia để lừa gạt hả?

“Bá”

Thấy Tô Hồng Viễn tức giận, rốt cuộc Trương Lâm cũng thay đổi sắc mặt, ánh mắt lộ ra vẻ lo âu.

Tuy rằng hắn đảm nhận một chức vụ quan trọng trong hội đó, tuy rằng hắn không lo lắng Tô Hồng Viễn dám làm gì đối với hắn nhưng mà một khi Tô Hồng Viễn đem tội lừa gạt hắn nói ra ọi biết thì đây cũng không phải là chuyện gì tốt đối với hắn.

Nghĩ đến đây, Trương Lâm liền quyết định nhận sai, không đợi Tô Hồng Viễn đến gần, liền vâng vâng dạ dạ mở miệng tạ lỗi:

- Tô lão tiên sinh, tôi…

- Phét con mja nhà mày.

Không đợi Trương Lâm nói xin lỗi, Tô Cẩm Đế ở bên cạnh đã quát to.

Sau đó, hắn liền nắm chặt nấm đấm rồi đấm vào mặt của Trương Lâm.

Một quyền này, Tô Cẩm Đế dùng hết toàn lực.

Tuy rằng hắn là công tử ăn chơi trác táng nhưng mà từ nhỏ hắn đã mê luyện võ, 3 năm trước hắn đã lừa nhà, gia nhập vào một võ quán, trải qua vài năm luyện võ, nhiều ít cũng có sức, lực lượng so với người bình thường cũng mạnh hơn không ít.

“Bốp”

Trương Lâm chỉ thấy trên mặt truyền đến cơn đau, miệng phun đầy máu, sau đó 2 mắt tối sâm rồi ngã xuông dưới đất.

Sau khi ngã xuống đất, mí mắt hắn cụp xuống, thân hình run lên, 2 cái răng xen lẫn với mau tươi rơi ra ngoài, nhìn thấy ghê người.

- Tao đánh chết mje lão tạp mao nhà ông.

Một quyền đánh ngã, Tô Cẩm Đế cũng không hết giận, hắn có thể bị lừa như một đứa ngốc, hắn cũng có thể mất đi cái ngọc bội gia truyền nhưng mà hắn không thể tiếp nhận được chuyện hắn bị lừa mà làm chậm trễ thời gian chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh.

Nếu như vì thế mà Tô Vũ Hinh xảy ra chuyện gì thì cả đời này hắn cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.

- Cẩm Đế, dừng tay.

Mặc dù Tô Hồng Viễn cảm thấy phẫn nộ nhưng mà cũng không muốn vạch thẳng mặt, vì thế thấy Tô Cẩm Đế đánh ra một quyền liền cả kinh, lúc này mắt thấy Tô Cẩm Đế muốn đánh tiếp thì hắn vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Ở nhà họ Tô, Tô Cẩm Đế chỉ nghe lời của Tô Vũ Hinh cùng Tô Hồng Viễn.

Người trước là bởi vì thân tình, người sau là bởi vì kính sợ.

Vì thế, nghe được Tô Hồng Viễn lên tiếng ngăn cản, Tô Cẩm Đế hận không thể đá bể trứng zái của Trương Lâm nhưng mà hắn vẫn ngừng lại.

- Chuyện gì?

Tô Hồng Viễn thở phào, bước nhanh tới, mở miệng hỏi.

Đối mặt với câu hỏi của Tô Hồng Viễn, vẻ mặt Tô Cẩm Đế tự trách, cúi đầu không nói gì, Tô Vũ Hinh thì kể mọi chuyện cho Tô Hồng Viễn nghe.

- Tô Hồng Viễn, là cháu của ông chạy đến tìm tôi, mời tôi đến đây trị bệnh cho cháu gái của ông…

Đợi Tô Hồng Viễn giải thích xong, Trương Lâm đã băng bó xong mặt, đứng lên, mặc dù không nói ra câu kế tiếp nhưng mà ý rất rõ: Ông xem, mặc dù ta là kẻ lừa đảo nhưng mà ta cũng không chủ động chạy tới Tô gia, là cháu của ông mới ta đến, hiện giờ ta bị đánh như vậy, sự việc ngày hôm nay cũng không thể bỏ qua.

- Thật xin lỗi Diệp thần y, đã gây phiền toái cho cậu.

Tô Hồng Viễn cũng không thèm nhìn Trương Lâm, mà là khẽ khom người trước Diệp Phàm, thành khẩn giải thích, sau đó hơi do dự.

Vẻ mặt Trương Lâm cứng đờ.

Tuy rằng hắn không tin tưởng Diệp Phàm là thần y, càng không tin Diệp Phàm có quen với Chử Huyền Cơ nhưng mà lời nói của Tô Hồng Viễn đủ để hắn đoán được bệnh của Tô Hồng Viễn là do hắn trị khỏi.

Nếu không, lấy phong cách làm việc của Tô Hồng Viễn thì tuyệt đối không có khả năng xưng hô Diệp Phàm là thần y.

- Diệp thần y, theo ý cậu, nên xử trí tên lường gạt này như thế nào?

Sao đó không đợi Trương Lâm từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, Tô Hồng Viễn đã chủ động đề nghị.

- Tô lão tiên sinh...

Mắt thấy Tô Hồng Viễn đem mình cho Diệp Phàm xử trí thì Trương Lâm hoảng hồn.

Tuy rằng hắn không biết một người vì lợi như Tô Hồng Viễn lại phải mạo hiểm đắc tội với tập đoàn phía sau lưng hắn để trừng phạt hắn nhưng mà hắn rất rõ ràng, tác dụng của hắn trong tập đoàn kia đã không còn lớn bằng ngày trước nữa.

Trước kia hắn đảm nhận một chức vị quan trọng, thường cùng với quan thương một chỗ, mà hiện giờ tập đoàn kia đã tự thành hệ thống, không có hắn vẫn có thể vận hành được.

Cho nên nếu như Tô Hồng Viễn khăng khăng muốn trừng phạt hắn thì hắn cũng không biết trong tập đoàn kia có người ra mặt giúp hắn không.

- Chỉ cần Diệp thần y không truy cứu việc này thì tôi sẽ xem ra như chưa có việc gì xảy ra.

Tô Hồng Viễn lạnh lùng nói, hắn chủ động đưa Diệp Phàm xử trí đúng là muốn lấy lòng Diệp Phàm.

Ở trong mắt hắn xem ra, đắc tội Trương Lâm, đi lấy lòng Diệp Phàm là một vụ làm ăn có lời.

- Diệp... Diệp thần y...

Trương Lâm chỉ cảm thấy mình đang trong hầm băng, cả người rét run, thế cho nên khi nói chuyện cũng tỏ ra cà lăm.

- Ông nội, cháu đề nghị giao hắn cho cảnh sát, để mọi người công bố tội lừa gạt của hắn, để sau này hắn không thể lừa gạt ai nữa.

Không đợi Diệp Phàm mở miệng, Tô Vũ Hinh lạnh lùng đề nghị.

Diệp Phàm khẽ vuốt càm, coi như là tỏ thái độ

“@@”

Trương Lâm thấy thế liền xụi lơ ở trên mặt đất, 2 mắt nhìn chăm chăm vào Diệp Phàm, có cảm giác như ngày tận thế đã đến.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.