“Em đi vào đây.” AnNhạc mím môi cười cười, mở cửa xe, một chân đã bước xuống, Cố Tử Mặc đột nhiên kéo cô lại, ôm cô từ phía sau nói “Ôm một chút.”
Nghe hắnnói, sau lưng còn truyền tới nhiệt độ, An Nhạc có chút ngượng ngùng,trong lòng thấy ngọt như ăn mật đường, hắn đôi lúc thật giống một đứatrẻ lớn xác. Nhưng làm sao bây giờ, hắn thỉnh thoảng trẻ con như vậy lại khiến cô càng ngày càng thích.
Thứ tình cảm càng ngày càng lớnnày lúc thì làm cho cô ngọt ngào, lúc lại làm cho cô sợ hãi. Từ trướctới giờ mọi người đều nói cô sống không tim không phổi, tựa như khi họctrung học phổ thông, lúc cùng bạn bè chia tay, một đám buồn bã khóc lóc, trong lòng cô lại không cảm thấy quá buồn.
Bạn bè đối với AnNhạc tựa như phong cảnh bên đường, ở nơi này chia tay bạn cũ, ở nơi tiếp theo sẽ gặp được bạn mới, nhân sinh là như thế, cô luôn nghĩ như vậy,bao gồm cả chuyện tình cảm.
An Nhạc tin tưởng, trên thế giới nàyyêu một người càng sâu sắc sẽ càng dễ bị người đó làm tổn thương, chonên cô chưa bao giờ muốn yêu đối phương quá nhiều.
Hai lần AnNhạc yêu đơn phương mặc dù là do cô chủ động, nhưng vẫn luôn là cô buông tay trước. Lần đầu tiên, khi biết nam sinh kia thích một nữ sinh khác,cô lập tức thu hồi hết ý niệm trong đầu. Vài năm sau, khi một lần nữanghĩ về nam sinh đó, trong lòng trừ hoài niệm tuổi trẻ, cũng không cóbất cứ cảm giác nào khác, đối với học trưởng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-cong-tu/2853369/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.