Hoàng hôn buông xuống.
Một chiếc xe hơi dừng lại dưới chân núi Vân Hàn.
Lý Quân mở cửa xe bước xuống.
Luc này, anh chiều tà đang dần khuất bóng, cả ngọn nui Vân Hàn được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng xám.
Đường mòn ngoan ngoèo dẫn lên núi, cây cối rậm rạp đan xen thành tầng lớp.
Lý Quân bảo tài xế chờ dưới chân nui, còn mình thì thảnh thơi bước bộ lên nui.
Theo lời lão đầu nói, dị tượng sẽ xảy ra vào buổi tối, bây giờ vẫn còn khá nhiều thời gian.
Khi đi trên đường mòn, Lý Quân nghe thấy những tiếng thì thầm phía trước, xen lẫn tiếng bước chân từ chân núi vọng lại.
Núi Vân Hàn không phải là một danh thắng nổi tiếng, giờ này vẫn có người đến, e rằng cũng là vì dị tượng.
Xem ra chuyện dị tượng không chỉ mỗi lão đầu của mình biết.
“Lý Quân, sao anh cũng ở đây?"
Đúng lúc này, một giọng nói nữ mang theo chút bất ngờ và vui mừng vang lên từ sau lưng Lý Quân.
Lý Quan quay đầu lại thì thay hai co gai là Mạnh Thanh Thiển và Nhạc Tịnh Du đang cùng nhau bước tới.
Buổi trưa vừa chia tay, buổi chiều lại gặp nhau, hơn nữa còn ở nui Vân Hàn cách Sở Châu hai trăm cây số, không thể không nói là duyên phận.
Mạnh Thanh Thiển chạy tới trước mặt Lý Quân với vẻ mặt ngạc nhiên.
Trong khi Nhạc Tịnh Du bên cạnh thì cau mày nhìn Lý Quân: “Lý Quân, chẳng lẽ anh cũng đến đây vì dị tượng?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-chien-long/4718469/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.