“Sao, mày còn muốn động thủ với tao à? Nếu tao muốn giết mày thì cái đầu của mày đã sớm bị tao đánh nát rồi.”
“Nhóc con, không có thực lực thì đừng học đòi người ta đi đến trợ giúp gì đó, thực lực của mày quá kém, kém đến mức tao chẳng có hứng thú gì với mày luôn
đấy”
“Trong mắt tao, mày chẳng khác gì con kiến hôi, tao nói mày ngồi xuống ngay, nếu không tao sẽ cho mày biết, tại sao hoa hồng lại đỏ như vậy.”
Hồ Hồng Trường rất ngông cuồng, hoàn toàn không coi Lý Quân ra gì. Còn Lý Quân chỉ lặng lẽ nhìn đối phương, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Cảnh tượng này lọt vào mắt đám người nhà họ Hồ, rõ ràng là Lý Quân đang sợ hãi.
Hồ Chí Siêu còn phát ra một tiếng cười khẩy khinh miệt. Chỉ có Đường Trúc mới cảm nhận được cơn giận đang ẩn giấu bên dưới sự bình tĩnh này, cô quá quen thuộc với Lý Quân, anh làm sao có thể bị đám người
nhà họ Hồ dọa được.
“Nhóc con, tao nói chuyện với mày mà mày không nghe thấy à? Bảo mày ngồi xuống.”
Hồ Hồng Trường chỉ vào mũi Lý Quân, mắng to:
“Tôi không thích người khác dùng ngón tay chỉ vào mình đâu!” Lý Quân thản nhiên nói.
“Hahal”
Hồ Hồng Trường cười, cười rất ngông cuồng:
“Tao cứ chỉ vào mày đấy, mày làm gì được tao? Dám cãi nữa, tao...”
Có điều, lời còn chưa dứt, Lý Quân đã đột nhiên nắm lấy ngón tay hắn ta. Rắc!
Ngón trỏ hắn ta đã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-chien-long/4718429/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.