Quản lý vẫn luôn có uy nghiêm trong nhà hàng cũng không dám chống trả, mà che mặt đứng một bên, thậm chí không dám tỏ vẻ tức giận.
Giống như bị đóng đinh ở đó, cứng ngắc không dám nói nữa lời
Cái tát này của Phùng Văn Hán có ý giết gà dọa khỉ.
Trên mặt Nghiêm Phó và Lưu Mãnh cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Chỉ có điều khiến Phùng Văn Hán không vui là, tên nhóc Lý Quân dám đứng ra kia, trên mặt vẫn có vẻ bình thản.
Anh ta lạnh lùng liếc Lý Quân một cái, bẻ bẻ ngón tay, trong mắt hiện lên một tia âm u, chỉ vào Lý Quân nói: "Nhóc con, khá bình tĩnh nhỉ, xem ra mày chưa từng nếm mùi bị xã hội vùi dập đúng không, lát nữa ông đây sẽ đánh nát miệng mày, xem mày còn cứng được không”
"Đây cũng là lời tao muốn nói với mày đó” Khóe miệng Lý Quân nhếch lên một nụ cười lạnh.
Phùng Văn Hán sững sờ: "Nhóc con, xem ra mày vẫn chưa biết thủ đoạn của tao đúng không?”
Nói xong, anh ta đưa ngón tay chỉ vào ngực Lý Quân.
Vài tên công tử bột cười ha hả.
Mấy nhân viên bảo vệ ở cửa đều nhẹ nhàng lắc đầu.
Lý Quân căm khăn ăn trên bàn lau sạch đầu mỡ ở khóe miệng
"Ầm."
Giây tiếp theo, anh nắm chặt lấy ngón giữa của Phùng Văn Hán, sau đó không chút nương tay, bẻ "rắc" một tiếng.
Dập nát luôn ngón tay của đối phương.
"Á!"
Phùng Văn Hán đau đớn phát ra tiếng kêu thảm thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-chien-long/3493330/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.