Chương trước
Chương sau
“Ầm ầm!”

Cơ thể Vạn Tử Khang cong lên, như diều đứt dây. bay ngang ra ngoài, đập xuống cách đó hơn chục mét.

Một tảng đá lớn bị anh ta đập trúng vỡ thành vô số mảnh, bụi bay mù mịt.

Trong nháy mắt, cảnh tượng này khiến cả đỉnh núi chìm vào im lặng.

Lý Quân không chỉ dùng nắm đấm đỡ được bảo kiếm của Vạn Tử Khang, mà còn một chiêu đánh bay Vạn Tử Khang.

Mọi người quan sát thấy trên nắm đấm của anh thậm chí còn không để lại một vết rạch nào, nguyên vẹn không hề hấn gì.

Cảnh tượng như vậy khiến mọi người cảm thấy hoang đường và khó tin.

Đây còn là con người sao?

Sắc mặt của đám người nhà họ Vạn trở nên tái nhợt.

Vạn Tử Khang đã thua, thiên tài võ đạo lợi hại nhất nhà họ Vạn lại bị Lý Quân đánh bại.

Với tính cách của Lý Quân, anh tuyệt đối sẽ không tha cho Vạn Tử Khang.

Đúng như dự đoán, Lý Quân từng bước tiến về phía Vạn Tử Khang.

Anh nắm chặt tay, không hề che giấu sát khí trên người.

"Xong rồi! Lần này Vạn Tử Khang chắc chẩn sẽ chết”

“Với phong cách hành động của sát thần Lý Quân, không chỉ Vạn Tử Khang, mà cả nhà họ Vạn cũng xong đời luôn!"

"Cũng không biết nhà họ Vạn đã đắc tội gì với Lý Quân mà bị anh ta trả thù điên cuồng như vậy.

Nhiều người bàn tán khe khẽ, trong đó có cả vài giọng điệu hả hê.

Nhà họ Vạn là gia tộc số một thủ đô, ngày thường ức hiếp mọi người, các gia tộc khác gặp họ đều phải cúi đầu khom lưng.

Từ lâu, trong lòng các gia tộc đã không thoải mái.

Lúc này, mọi người trong nhà họ Vạn vội vàng đứng dậy, nằm chặt tay nhìn chấm châm vào Lý Quân.

Rõ ràng là bọn họ sẽ không để Lý Quân giết chết Vạn Tử Khang.

Nhưng Lý Quân hoàn toàn không coi mấy người nhà họ Vạn ra gì

Dù cho kiến hôi có nhiều đến mấy cũng không thể ảnh hưởng đến rồng.

Ngay lúc Lý Quân nắm chặt tay, chuẩn bị thu dọn người nhà họ Vạn trước rồi giết Vạn Tử Khang, thì một tiếng thét lớn vang lên từ trong đám đông "Đừng tay, không được giết người!”

Chỉ thấy một ông lão tóc bạc phơ với vẻ mặt uy nghiêm hét lên, sau khi ông ta đứng ra, còn có một số bóng người cao to đi theo.

"Ông là ai?"

Lý Quân không khỏi nhíu mày.

Trước đây, Lý Quân đã chú ý đến ông ta, tưởng là người của gia tộc nào đó ở thủ đô, còn nghĩ rằng thủ đô đúng là ngoạ hổ tàng long, nhưng xem ra ông ta cũng là đồng bọn của Vạn Tử Khang, nếu không sao lại đứng ra vào lúc này.

"Lão là Điền Thịnh thuộc Chiến bộ Trung Vực, các cậu chỉ đang giao lưu võ đạo, nên dừng lại đúng lúc, nếu ra tay giết người, chính là phạm tội, Chiến Bộ.

Trung Vực tuyệt đối sẽ không đứng nhìn.

Điền Thịnh quát lớn, trong mắt loé lên sát khí.

Trong mắt Lý Quân không khỏi lộ ra vẻ lạnh lùng.

Là người của Chiến bộ Trung Vực, vậy mà có thể vô liêm sỉ đến vậy, thấy Vạn Tử Khang thua thì đứng ra nói với anh cái gì mà phạm tội.

Nếu người thua là Lý Quân, Vạn Tử Khang muốn ra tay giết anh, thì e rằng lão gìa này sẽ không đứng ra, càng không tiết lộ thân phận.

Lấy Chiến bộ Trung Vực ra để đè anh, tưởng rằng Lý Quân anh sẽ sơ sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.