Chương trước
Chương sau
“Hôm nay mọi người đều ra ngoài đi dạo, buổi chiều chúng ta cũng đi dạo một vòng Ngô Châu nhé! Ngày mai quay về Sở Châu rồi!”

Loan Thục Ninh đề nghị.

Lý Quân đang muốn gật đầu.

Điện thoại trong túi anh đột nhiên vang lên.

Là điện thoại của Tống Bạch Long.

“Lão đại, bây giờ cậu đang ở đâu? Sở nghiên cứu xảy ra chuyện rồi!” Trong điện thoại, giọng nói của Tống Bạch Long tràn ngập lo lắng. “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Quân cũng hốt hoảng theo.

Tống Bạch Long gọi điện thoại cho anh, chắc là chuyện liên quan đến Thuốc Trường Thọ.

Quả nhiên, ở đầu dây bên kia, Tống Bạch Long nói: "Hàng mẫu và tư liệu của Thuốc Trường Thọ đều mất hết rồi, cậu mau tới đi, tôi cũng không biết nên làm gì nữa!”

“Chú đừng gấp, cứ bình tĩnh đi, tôi sẽ đến ngay.”

Lý Quân an ủi Tống Bạch Long vài câu, sau khi anh cúp điện thoại, vừa vặn Ngô Huyền Tiễn cầm chìa khóa xe đi lên.

Lý Quân đoạt lấy chìa khóa trong tay Ngô Huyền Tiễn, nói với Loan Thục Ninh: "Tôi có việc gấp, phải chạy tới Thanh Châu trước.”

Anh nói xong, cũng không kịp giải thích thêm cái gì, vội vàng tông cửa đi ra, lao đến bãi đỗ xe, nhanh chóng lái xe phi ra đường.

Bốn tiếng sau. Đường Kiến An, sở nghiên cứu Bạch Long.

Lý Quân đạp thắng gấp, dừng xe ở trước sở nghiên cứu.

Đi vào phòng nghiên cứu, anh thấy Tống Bạch Long và mấy nhân viên nghiên cứu ai nấy vẻ mặt sầu khổ, không khí có chút nặng nề.

Sau khi nhìn thấy Lý Quân, Tống Bạch Long cúi đầu nói: "Lão đại, là tôi vô dụng.”

Lý Quân đưa vật quý giá như vậy giao cho ông ta nghiên cứu, mà ông ta lại làm mất tư liệu, tất cả đều là do sơ suất của ông ta, Tống Bạch Long cảm thấy

mình thật là vô dụng, không xứng đáng với sự tin tưởng của Lý Quân.

“Chú không cần tự trách, những thứ này đều là vật ngoài thân thôi, chú nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

"Ngày hôm qua, bởi vì mọi người đã làm việc thời gian dài nên đều mệt mỏi, Phương Phương mới đề nghị ra ngoài liên hoan thả lỏng một chút, ai ngờ mọi người uống nhiều quá, ai cũng ngủ đến gần giữa trưa mới dậy. Kết quả lúc đi tới phòng nghiên cứu thì phát hiện tất cả tư liệu đều mất sạch."

“Phương Phương? Phương Phương là ai?”

Lý Quân nhíu mày, ánh mắt lộ ra vài phần rét lạnh.

Đúng lúc bọn họ đi ra ngoài liên hoan, tư liệu cũng mất? Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy?!

“Phương Phương chính là trợ lý của tôi, lần trước lão đại đã gặp.”

Tống Bạch Long nói.

“Hôm nay sau khi đến phòng nghiên cứu, tôi gọi điện thoại cho cô ta nhưng không ai nghe, tôi đến nhà cô ta, nhà cũng không có ai.”

“Hơn nữa trong sở nghiên cứu có rất nhiều tầng chống trộm, chỉ có nhân viên nội bộ mới có thể mở được!”

“Tôi nhớ cô ta là học trò xuất sắc của chú, làm sao có thể phản bội chú?”

Lý Quân hỏi.

Tống Bạch Long lắc đầu, vẻ mặt rất thống khổ.

“Tôi cũng không ngờ, tôi còn định bồi dưỡng cô ta làm người kế nhiệm tôi!”

“Tất cả các thí nghiệm của tôi đều mang theo cô ta, bởi vì tin tưởng cô ta, nên tất cả mật mã trong sở nghiên cứu tôi đều cho cô ta biết, thật không ngờ cô ta lại làm ra loại chuyện này.”

Lý Quân hơi trầm tư.

“Quả nhiên có nội gián.”

Nhớ lần trước khi anh ở sở nghiên cứu, Phương Phương nghe nói có phương thuốc mới, ánh mắt cô ta đã sáng lên khó hiểu, bị Lý Quân nhạy bén thấy được.

Lúc đó anh còn cho rằng cô ta đang thán phục công hiệu của Thuốc Trường Thọ, bây giờ nhớ lại mới nhận ra, từ lúc đó Phương Phương đã nổi lòng tham.

“Đúng là biết người, biết mặt cũng chưa chắc đã biết được lòng dạ!”

“Nhưng mà đồ của tôi, làm gì có chuyện muốn trộm là trộm?!“

Trong mắt Lý Quân nổi lên một tia rét lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.