Nam Cung Tấn vẫn trầm mặc, ông ta âm thầm lắc đầu. Lý Quân có thể mang Ngô Huyền Tiễn đến, làm ông ta rất kinh ngạc.
Nhưng thái độ ngông cuồng của Lý Quân cũng khiến ông ta nhíu mày, thanh niên này thật quá coi thường gia tộc của ông ta rồi.
Trên mặt Nam Cung Ngao lộ ra vẻ dữ tợn hiếm thấy.
Mấy năm nay, do thân thể có thương tích nên lão phải tu thân dưỡng tính, đã lâu chưa từng nổi giận như thế.
Lý Quân không hề để ý đến phản ứng của lão, chỉ kéo ghế ngồi xuống.
"Nhà họ Nam Cung có thủ đoạn gì cứ việc xài hết đi. Nhưng hôm nay, tôi nhất định phải đưa Nam Cung Tuyết rời khỏi đây."
Nhìn cảnh tượng này, mọi người trong nhà họ Nam Cung ai nấy đều cảm thấy Lý Quân vô cùng hoang đường và kiêu ngạo.
Thấy không thể tránh khỏi một cuộc xung đột, Nam Cung Tấn vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng: "Cứ để Tiểu Tuyết đi đi."
"Mày vừa nói gì vậy?"
Nam Cung Ngao nhìn con trai mình.
Đứa con trai nhu nhược này của lão, gần như không có chút sức ảnh hưởng nào trong gia tộc.
Phó Hồng hét lên chói tai: "Ông điên rồi à? Sao lại nói như vậy?"
Nam Cung Tấn lắc đầu: "Tôi không điên. Suốt nhiều năm qua, dù mấy người nói gì tôi cũng không phản đối. Nhưng lần này, tôi không thể tiếp tục nhìn con gái mình nhảy vào hố lửa được."
“Kể cả sau này con bé có lấy Lý Quân hay người đàn ông nào khác, tôi muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-chien-long/3452400/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.