Bên ngoài tập đoàn Quân Lâm.
Một tiếng nổ thật lớn.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, mặt đất dưới chân anh bị giãm mạnh tạo thành một cái hố lớn.
Cả tòa nhà rung chuyển, vô số kính bị vỡ vụn chỉ trong nháy mắt.
Đối phương đứng ở cửa chính Tập đoàn Quân Lâm như thần ma, hào quang và khí thế đáng sợ bao phủ bầu trời, bao phủ toàn bộ tòa nhà.
“Đó không phải là ông chủ sao? Tôi không nhìn lâm chứ?” Một nhân viên bảo vệ dụi dụi mắt. 'Tròng mắt Dương Bá đang đứng bên cạnh cũng suýt nữa rơi ra ngoài.
Người chấn động nhất chính là Đường Trúc, nhìn Lý Quân từ trên trời rơi xuống, cô chỉ cảm thấy đầu mình bị đứt mạch.
“Đây vẫn là Lý Quân mà mình biết sao?” Mà lúc này, trong đại sảnh.
Nắm đấm của Phương Đông Trạch siết chặt, trong mắt hiện lên ý chí chiến đấu.
“Cậu là Lý Quân?”
“Vốn dĩ tôi cho rằng cậu chỉ là một cao thủ ám kình, không nghĩ tới cậu lại khiến tôi bất ngờ đến vậy.”
Phương Đông Trạch cười lớn, giống như một con thú khát máu. Quần áo trên người hắn phồng lên, xung quanh nổi lên một cơn gió lớn.
Tuy nhiên, Lý Quân không để ý đến hắn mà bước nhanh vào đại sảnh, đi đến bên cạnh Cố Nghiên.
Thời điểm này, Cố Nghiên đang thoi thóp.
Khi Cố Nghiên nhìn thấy Lý Quân qua tầm mắt mơ hồ, khóe miệng cô cong lên, có chút trách móc nói:
“Lý Quân, tôi kêu anh chạy đi, sao anh lại tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-chien-long/3433341/chuong-309.html