Lý Quân thật ra rất kính trọng Tống Bạch Long, dù sao ông ta cũng dạy y thuật cho Lý Quân.
“Chú Tống, cứ gọi tôi là Lý Quân.”
“Cậu là lão đại của tôi.”
Tống Bạch Long cười lớn.
Người phụ nữ trẻ bên cạnh nhìn với ánh mắt kỳ lạ.
Thân là giám đốc viện nghiên cứu, bình thường Tống Bạch Long là người †ỉ mỉ và cực kỳ nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên cô thấy giám đốc đối xử nhiệt tình với một người như vậy, còn gọi người đó là lão đại.
Cô không khỏi càng thêm tò mò về Lý Quân.
Hai người trò chuyện một hồi lâu, Lý Quân mới đi vào vấn đề nói: “Chú Tống, lần này tôi đến gặp chú là vì có chuyện làm ăn, muốn hợp tác với chú.”
“Tôi biết viện nghiên cứu của chú cần rất nhiều kinh phí, nếu việc kinh doanh này thành công, toàn bộ kinh phí cho viện nghiên cứu của chú sẽ do tôi chỉ trả.”
Nghe Lý Quân nói như vậy, Tống Bạch Long lập tức hưng phấn.
Ông ta biết năng lực của Lý Quân, truyền nhân của lão đầu, nếu anh nói có thể kiếm nhiều tiền thì nhất định không nói dối.
Người phụ nữ bên cạnh hơi ngạc nhiên. Kinh phí mỗi năm của viện nghiên cứu đều hơn mười tỷ, vì kinh phí khổng lồ này mà Tống Bạch Long đã kêu gọi đầu tư khắp nơi, nộp đơn lên cấp trên,
xin ông bà.
Bây giờ người thanh niên này lại nói rằng anh sẽ chỉ trả toàn bộ kinh phí cho viện nghiên cứu, khẩu khí cũng quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-chien-long/3417408/chuong-276.html