"Đây chính là nhà tôi, Lý Quân, anh đi theo tôi một chút."
Vừa nói, cô vừa mở cửa hành lang bước vào.
Lý Quân đi theo sau lưng cô.
Đó là một ngôi nhà cho thuê chỉ có hơn 30 mét vuông.
Mặc dù đồ đạc bên trong đã cũ nhưng chúng được sắp xếp rất gọn gàng. Một số đồ trang trí nhỏ cũng làm cho căn phòng trở nên ấm cúng.
Mạnh Thanh Thiển lấy một cái hộp cỡ lòng bàn tay từ trong tủ ở đầu giường ra rồi đưa cho Lý Quân.
"Anh đã cứu tôi, tôi cũng không có gì có thể báo đáp anh được, thứ này là đồ ông nội tôi để lại cho tôi, bây giờ tôi sẽ đưa nó cho anh."
Lý Quân nhận lấy mở hộp ra, chỉ thấy bên trong có một đồ vật đen sì thì trong mắt hiện lên sự bối rối.
"Đó là một loại thuốc có tác dụng rất kỳ diệu." Vừa nói, Mạnh Thanh Thiển vừa lấy một con dao phay từ phòng bếp ra, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lý Quân, cô tự rạch một vết trên cánh tay trắng
nõn như ngọc kia, máu tươi ngay lập tức chảy xuống như suối.
"Người đẹp Mạnh à, cô cắt sai chỗ rồi, muốn tự sát thì phải cắt cổ tay mới đúng, không phải cắt phía trên đâu." Lý Quân không nhịn được nói.
Mạnh Thanh Thiểi
Vết thương bị dao cắt cực kì đau đớn, cô lấy một ít thuốc trong hộp bôi lên vết thương.
"Chờ một chút sẽ đến thời khắc chứng kiến kỳ tích."
Mạnh Thanh giải thích.
Khoảng một phút trôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-chien-long/3417406/chuong-274.html