Chương trước
Chương sau
Thành thật mà nói, Nam Cung Tuyết có dáng dấp rất xinh đẹp, khuôn mặt dáng người đều không có gì phải chê, nhưng thời gian hai người quen biết lại quá ngắn.

Mà khi ở bên Nam Cung Tuyết, rất hiển nhiên anh phải đối mặt với áp lực gia tộc của cô.

Có lẽ cô gái nhỏ này muốn thoát khỏi liên hôn gia tộc nên mới nói thích mình.

Ngay lúc Lý Quân sững sờ, Nam Cung Tuyết đã vươn ngón tay ngọc, lắc lắc trước mắt Lý Quân.

Đợi đến khi Lý Quân kịp phản ứng, cô mới hơi thấp thỏm nói: "Lý Quân, hôm nay anh có thể cùng em đến một nơi hay không?"

"Hả?" Lý Quân nhìn Nam Cung Tuyết, chờ cô nói tiếp.

"Lúc em rời nhà đi có mang theo một chiếc vali, nó bị bỏ quên ở khách sạn rồi, em muốn lấy lại, nhưng chắc chắn mẹ em đã phái người chờ em ở nơi đó rồi."

"Nếu bọn họ nhìn thấy em thì sẽ bắt em về ngay, công phu của anh lợi hại như vậy, nếu như anh dẫn em đi thì có thể đánh bại tất cả bọn họ."

Sau khi Nam Cung Tuyết nói xong, cô cúi đầu nhìn chân mình, giống như sợ Lý Quân sẽ từ chối.

"Được thôi!"

Lý Quân khẽ gật đầu.

Nam Cung Tuyết ngẩng đầu lên, trong mắt có chút ngạc nhiên.

"Thật sao?"

"Đương nhiên."

Lý Quân nói, sau đó cầm một cái bánh bao nhét vào bên trong miệng.

Sau khi Nam Cung Tuyết ngạc nhiên xong, khóe miệng cô cong lên một vòng cung xinh đẹp, dường như cả người đều rực rỡ hẳn lên.

Lý Quân và Nam Cung Tuyết cùng nhau đến một khách sạn năm sao.

Nhưng khi hai người vừa đi đến tầng phòng của Nam Cung Tuyết, đã thấy trong hành lang đầy những người đàn ông đang mặc đồ đen.



Mà Trần Lục bị băng bó thạch cao nguyên cả cánh tay cũng đang ngồi ở trên xe lăn.

Lý Quân không ngờ Trần Lục bị mình đánh thành như thế, vậy mà lại trở về cương vị nhanh như vậy.

Trần Lục nhìn chằm chằm Lý Quân với vẻ mặt oán độc, lạnh lùng nói: "Nhóc con, tôi đoán được cậu sẽ đến, cho nên đã đặc biệt chờ cậu ở đây."

Lý Quân nở nụ cười: 'Làm sao, anh cảm thấy bị phế bỏ một cánh tay chưa đủ nghiần, còn muốn tôi phế nốt cái tay còn lại sao?"

Nghe được lời nói của Lý Quân, thân thể Trần Lục không khỏi run một cái. Một đám người áo đen bên cạnh tức giận trừng mắt nhìn Lý Quân.

"Hoá ra chính là cậu đã đánh anh Lục của chúng tôi, thật to gan, ngay cả anh Lục mà cũng dám động, tôi thấy cậu chán sống rồi."

"Đánh người xong mà còn dám tự chui đầu vào lưới, rõ ràng là không biết chữ "chết" viết như thế nào, hiện tại lập tức quỳ xuống dập đầu, thì tôi có thể tha cho cậu một mạng."

Trần Lục nhìn một đám anh em xung quanh, nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Nhóc con, nhìn thấy chưa, hôm nay cậu tính bớt đi mấy bộ phận trên người?"

Lý Quân lắc đầu nói: "Tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn tránh ra đường, để cô chủ nhà anh lấy vali đi, đừng tìm phiền toái cho mình."

Ngay khi anh nói ra lời này, lập tức những người xung quanh đều bị chọc giận.

"Đúng là một thằng nhóc kiêu ngạo, lúc này mày vẫn dám ăn nói ngông cuồng, thật sự cho rằng quen biết cô chủ thì chúng tôi không dám làm gì cậu sao?"

"Bà chủ đã dặn dò, gặp lại thằng nhóc này thì cứ trực tiếp ra tay, không cần bận tâm cảm nhận của cô chủ."

"Một kẻ chỉ biết trốn ở sau lưng phụ nữ mong được bảo vệ mà còn dám kêu gào ở đây, lát nữa cứ nhổ sạch răng ra, xem cậu ta còn có thể mạnh miệng được nữa hay không."

"Cho dù có chút công phu thì cũng chẳng ăn nhằm gì, không nhìn một chút xem chúng ta có bao nhiêu người."

Lý Quân có chút buồn bực khi nghe thấy những người này lẩm bà lẩm bẩm, anh nói với Nam Cung Tuyết ở bên cạnh: "Cô đi vào lấy vali trước đi, ai dám ngăn cản cô, tôi sẽ đánh cho kẻ đó đến mẹ cũng không nhận ra."

Trần Lục nghe anh nói vậy thì lạnh lùng cười nói: "Nhóc con, lúc này mà còn trang bức, cậu cho rằng các anh em của tôi ăn chay à."

"Hôm nay tôi nói một câu ở đây, tốt nhất là ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu bồi tội, để tôi đánh gãy hai chân cậu, nếu không, hôm nay tôi sẽ đánh cậu tàn phế thì thôi."



Sau khi bị anh đánh, Trần Lục không thể nuốt trôi cơn tức này, cho nên dù cánh tay còn đang bị thương, nhưng vẫn nhất định phải kiên trì chờ Lý Quân ở chỗ đây.

Huống hồ bà chủ đã dặn dò rồi, hắn chỉ làm việc theo lệnh nên không hề sợ Nam Cung Tuyết chút nào.

"Anh Lục vẫn quá nhân từ, nếu là em thì đánh gấy hai chân sao mà đủ được, bẻ gấy cả hai tay cậu ta thì mới hả giận."

"Đúng vậy, đánh anh Lục ra nông nỗi này, sao có thể nhẹ nhàng tha cho cậu ta được."

Một đám người áo đen nhao nhao kêu gào. Mà Lý Quân lại dẫn Nam Cung Tuyết đi thẳng tới trước mặt Trần Lục.

"Làm sao? Có phải cậu đang chuẩn bị dập đầu không, nhớ phải đập thành tiếng to một chút."

Trần Lục lạnh lùng nói.

Khóe miệng Lý Quân khẽ nhếch một nụ cười nhẹ: "Vốn dĩ hôm nay tôi chỉ muốn đi cùng cô chủ nhà anh đến đây lấy vali, nhưng anh cứ nhất định phải ép tôi ở lại đây, người như anh là loại tôi ghét nhất."

Nghe Lý Quân nói, Trần Lục lạnh lùng cười: "Trang bức cái gì? Quả thực ngày hôm qua tôi đã thua trong tay cậu, nhưng hôm nay tôi có nhiều anh em như vậy,

tôi không tin, cậu còn dám ra tay."

"Chỉ cần cậu dám đụng đến một đầu ngón tay của tôi, tôi sẽ khiến cậu không sống nổi để rời khỏi khách sạn."

"Vậy tôi cũng muốn thử một chút." Lý Quân vừa cười vừa nói.

"Rõ ràng là thằng nhóc này đang tìm đường chết, lúc này rồi mà còn dám nói mạnh miệng như vậy."

"Đúng vậy, cậu thử động vào anh Lục một cái xem, tôi sẽ đánh bay sọ cậu ra ngoài luôn."

"Hôm nay chúng tôi sắp xếp hơn ba mươi anh em ở đây, ai cũng là cao thủ, chẳng lẽ lại không xử lý được cậu."

Một đám đàn ông to cao hét lên.

Mà lúc này đây, Lý Quân trực tiếp đặt tay lên cánh tay băng bó thạch cao của Trần Lục.

Trần Lục biến sắc, tức giận nói: "Cậu muốn làm gì?" Lý Quân cười nhạt một tiếng: "Tôi muốn thử xem." "Rắc!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.