Họ được Chu Bỉnh Huy mời đến là thật, nhưng phải là nhờ cậy Chu Bỉnh Khôn mới có được suất mời, hơn nữa cũng đâu phải là khách quý gì.
Lục Kỳ càng khinh thường bĩu môi nói: “Chủ tịch Chu mời anh làm khách quý? Anh thật sự tự cho mình là tên tai to mặt lớn lắm hả? Một lúc nữa chủ tịch Chu đến, tôi cũng phải hỏi chủ tịch Chu thử xem.”
Lý Quân sắc mặt đã lạnh xuống. “Lục Kỳ, cô thật sự rất khôn ngoan nhưng không hiểu chuyện. Nếu cô đã không chịu tự mình tát vào mặt mình mười cái, vậy tôi cũng đành phải ra tay thôi.”
Nói xong, Lý Quân xắn tay áo lên.
'Thấy vậy, Lục Kỳ cũng không hề sợ hãi, mà lớn tiếng nói: “Sao, anh định đánh tôi à? Anh còn không chịu nhìn xem đây là nơi nào mà một tên dân quê như anh có thể làm càn.”
Lúc này, Trịnh Dương, người vẫn im lặng ở bên cạnh, bước ra một bước, lạnh lùng nhìn Lý Quân, nói:
“Lý Quân, mày đúng là gan to tày trời, còn muốn đánh người ở bữa tiệc của chủ tịch Chu, thật là không biết chữ “chết” viết như thế nào.”. Truyện Cổ Đại
“Chủ tịch Chu là doanh nhân nổi tiếng ở Sở Châu, lại vừa mới hợp tác với Phủ Tổng Đốc. Mày quấy rối bữa tiệc của ông ta, chính là đắc tội với Phủ Tổng Đốc.”
“Điều này đủ để đưa mày vào tù thêm ba năm nữa đấy."
Trịnh Dương nói xong, rất nhiều người trong sân đều gật đầu đồng tình. Có cô gái thậm chí còn che miệng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-chien-long/3395745/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.