Vân Báo bước vào quán bar.
Hắn ta mặc một bộ vest, tóc chải sáng bóng và đôi giày da màu nâu được sản xuất tại Ý.
Khi hắn ta xuất hiện, cả quán bar đều trở nên im lặng.
Chỉ có tiếng nhạc xập xình và những ánh đèn nhấp nháy là vẫn cứ tiếp tục.
Người có tên, cây có bóng. Lý Thất Phu có ba đại tướng dưới trướng, quản lý Báo Bộ, Vân Báo chính là bảng hiệu vàng sáng chói, chỉ cần nghe tên thôi cũng khiến nhiều thế lực phải nể sợ.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Sau khi Vân Báo bước vào, hai tay chống nạnh, tên Anh Đức vừa mới bị đẩy ra lại xông tới.
“Báo sư phụ, chuyện là thế này, có một đối thủ bị tôi đánh một mất một còn, hắn không chịu thua, bèn tìm người khác đến đánh tôi.”
“Hắn tìm đến người công phu rất lợi hại, tôi đánh không lại hắn ta, thế là tôi liền báo ra tên công ty chúng ta, nhưng tên kia nói rằng dù cho Lý Thất Phu có tới thì hắn ta cũng không thèm để vào mắt.”
Anh Đức thêm mắm thêm muối vào câu chuyện.
Trong lời hắn nói không hề có một chữ đề cập đến việc hắn đánh cha của Dương Bá trước.
“Hơn nữa, tên ranh này quá kiêu ngạo, khi biết tôi đã gọi điện thoại cho Báo gia, hắn ngồi trên ghế với vẻ mặt khinh thường, lẳng lặng chờ đợi.”
“Điều này rõ ràng là hắn không coi Báo gia ra gì, mà hắn lại ra tay rất nặng, nhìn xem, hắn đánh tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-chien-long/3395732/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.