Nhưng chưa kịp bấm xong dãy số thì nhìn thấy một người đàn ông đứng ở cửa quán bar, trong tay cầm một con dao, ánh mắt đỏ lừ.
Người này chính là Dương Bá.
Bây giờ, đôi mắt của Dương Bá giống như muốn. nuốt chửng người khác, nhìn chằm chằm vào nhóm người của anh Đức, giận dữ hét lớn: “Tao giết chết mày, tụi mày dám chạy đến nhà tao đánh người nhà tao, cha tao đã sáu mươi tuổi rồi, sao tụi mày lại dám ra tay với ông ấy?”
Dương Bá vừa hét lên, cộng thêm con dao ở trong tay, khiến cho khách khứa trong quán bar hoảng sợ lập tức la lên.
Mấy người nhóm anh Đức cũng nghe được tiếng động.
Sau khi nhìn thấy Dương Bá, trên mặt bọn họ không hề sợ hãi chút nào, mà ngược lại bọn chúng nhe răng cười.
“Dương Bá, tên nhóc mày đến rồi, bọn tao đang lo không tìm được mày đây, lúc trước mày đi theo Mặt Sẹo, đối đầu với tao nhiều lần.”
“Bây giờ không có Mặt Sẹo làm chỗ dựa cho mày: nữa, ông đây muốn đánh người nhà của mày, sao nào?”
“Không chỉ có người nhà của mày, ông đây còn muốn phế mày đi."
Nói xong, anh Đức móc một con dao găm từ trong túi ra.
Mấy đứa đàn em bên cạnh cũng cầm chai rượu lên, có người cầm lấy ghế, chậm rãi đi về hướng Dương Bá mà vây quanh anh ta.
Những người này bình thường rất hay đánh nhau, phối hợp rất ăn ý.
Mặc dù trong tay Dương Bá có dao, nhưng chỉ sợ một mình anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-chien-long/3395729/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.