Gió đêm cuối thu lạnh lẽo thổi qua cáckhu nhà cao chọc trời, phát ra tiếng vi vu. Nhưng tại khu nhà khách sạnnăm sao cao cấp, khu yến hội sáng rọi, y hương tấn ảnh, châu quang bảokhí, không có cảm giác lạnh chút nào. ([N] Ta không hiểu lắm, đành phải để y nguyên. )Đây là buổi tiệc mừng thọ do Lạc thị xínghiệp chủ tịch Lạc Hoằng Viễn mời. Tại hội trường, nếu như không phảilà tri thương phú cổ, cũng là danh lưu chính giới. Đồng dạng, có thể làm bạn bên người họ tranh kì đấu diễm nữ nhân, trừ danh viện thiên kim,chỉ có hồng tinh người mẫu.
Đến thủy tinh chói sáng, đồ ăn đắt tiền, làm cho cả yến hội có vẻ sinh huy, tựa như vương quốc mộng ảo.
” Mộ Thiên, làm sao bây giờ? Em thựckhẩn trương!” Tống Thanh Linh thừa dịp không có ai, ngẩng đầu nói nhỏvới Lạc Mộ Thiên. Bởi vì hắn nhẹ nhành nói câu ‘Có khổ đồng hưởng, gặpnạn đồng đương’, ([N] Nếu hiểu sơ có lẽ là Có khổ cùng chịu, có nạn cùng gánh, như câu Có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu như bên Vn ta vậy.) cho nên nàng đành phải ôm chặt tay hắn, cùng hắn chiêu đãi phần lớn các tân khách.
Trên người Tống Thanh Linh là bộ lễ phục ti trù chế ngân bạch duệ, do Lạc Mộ Thiên tự mình chọn lựa, thiết kếđơn giản mà tao nhã, bó sát toán thân, hiển lộ lấy từng đường cong nhumỹ.
Giờ phút này nàng uyển tựa như tiên tửHằng Nga, thanh linh tao nhã, nghi thái xuất sắc hấp dẫn phần đông ánhmắt ái mộ. Nhưng hiển nhiên là do quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ac-nam/2467076/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.