” Ngô…… Buông…… Buông ra……” Tống Thanh Linh nhất thời né tránh khôngkịp, cổ bị Mộ Thiên niết chặt, thống khổ giãy dụa, hơi thở dồn dập, hai tay dùng sức cố giãy ra khỏi bàn tay thép.
Thiên a, cha nuôi tại sao không đề cập đến con trai ông là một têncuồng sát? Chẳng lẽ nàng ngay từ lúc còn thanh xuân đành phải ngậm ngùichấm dứt từ tay hắn sao?
Mũi chân nàng không chạm đất, giương miệng hít thở khó khăn, tựa nhưcon cá bị mắc cạn. Hô hấp còn khó khăn, nhãn mạo kim tinh (Chắc là chỉhoa mắt),cảm giác mạng nhỏ sắp mất thì….. Nam nhân rốt cuộc đại phát từ bi, buông lỏng tay.
” Khái…… Khái……” Cả người nàng mệt mỏi, hai tay ôm cor, ho khan. Khóe mắt nàng ẩn ẩn nước, khóe mắt liếc nhìn trên bàn có tách cafe, nàng vội vàng đón lấy, uống mộ hơi cạn sạch. Tuy cafe đen uống thật đắng, nhưngcó còn hơn không, ít nhất hiện tại, nàng đã cảm thấy thoải mái hơnnhiều.
Lạc Mộ Thiên khoanh tay, trừng mắt nhìn nàng, cười lạnh, một chút đồng tình đều không có.
Ghé vào bàn, Tống Thanh Linh vô lực, mất hết sức, từ đỉnh đầu tớichân cảm thấy một trận mồ hôi. Nàng nghĩ thầm, tên này tuyệt đối là mộttên ác ma vô huyết, vô lệ. Về sau, mặc kệ phát sinh bất kỳ tình huốnggì, nàng đều phải tránh xa hắn.
” Đừng giả chết, nghĩ ta sẽ buông tha cô!” Hắn hét lớn một tiếng:” Nói mau!”
Nàng trả lời:” Tôi không phải đến…… Một buổi sáng nửa năm trước, đang trên đường giao báo, thấy Lạc bá bá bị ngất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ac-nam/2467067/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.