*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dạo gần đây, vừa hết giờ làm Quỳnh Đại Phương không còn tăng ca nữa mà chạy về sớm đón Chân Hiểu Khí. Hôm nay cũng vậy, đồng hồ vừa điểm không lố một giây, Quỳnh Đại Phương đã dọn dẹp xong xuôi chuẩn bị lẻn đi, không ngờ bị ông Lý cản lại.
Ông Lý kéo Quỳnh Đại Phương vào một góc văn phòng, cảm kích khôn nguôi: “Tiểu Quỳnh, thật sự rất cảm ơn cậu lần trước đã cho tôi mượn tiền xoay sở. Bây giờ tình hình không còn căng thẳng nữa, trả cho cậu ngay nhé.”
Quỳnh Đại Phương quen miệng định bảo “Không cần vội”, trong tích tắc phanh lại, nuốt câu nói xuống bụng.
“Nguy hiểm thật!” Quỳnh Đại Phương thầm toát mồ hôi. Hiện tại, ngày nào Quỳnh Đại Phương cũng qua nhà người yêu ăn chực, không còn một chút mặt mũi nào, nếu còn để cho Chân Hiểu Khí phát hiện hắn lại hào phóng, nhất định sẽ tức giận đánh hắn.
Nhưng Quỳnh Đại Phương chưa bao giờ không-hào-phóng, thật không biết khi khách khí phải nói câu nào, ấp úng một hồi mới nghẹn ra một câu: “Chú rút tiền trả tui đi.”
Hai người khách khí vài ba câu, mãi cho đến khi âm thanh “rào rào” của tiền chạy xuống, Quỳnh Đại Phương lần đầu mới cảm thấy thứ âm thanh này mới dễ nghe làm sao. Hắn có cảm giác mình bị Hiểu Khí lây bệnh rồi, nhìn thấy tiền là vui như hội.
Ông Lý còn muốn kéo Quỳnh Đại Phương đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-ky-hao-phong-va-vo-cung-keo-kiet/2920075/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.