Vở kịch vừa kết thúc khán giả bên dưới khán đài liền vỗ tay như sấm rền. Mãi đến khi bước chân vào hậu trường Cố Niệm mới lấy lại được chút tỉnh táo, cốt truyện cải biên này quả thật làm cậu sang chấn không hề nhẹ. Cậu vừa đặt chân vào phòng nghỉ chuyên dùng để hóa trang, thay quần áo thì Cố Tùng Nhiên cũng lần theo bước chân cậu tiến vào trong. "Anh, anh đi nhanh như vậy là muốn trốn ai sao? Đi cũng không chịu đợi em một chút." Cố Tùng Nhiên tủi thân ơi là tủi thân, nhào tới như một con mèo to xác ôm Cố Niệm vào lòng, sau đó hắn lại cọ rồi lại cọ hệt một chú cún con, thân hình hắn lại cao lớn giống một chú chó trưởng thành. Cố Tùng Nhiên một bên cọ cọ, một bên không quên dùng lòng bàn tay rộng lớn, rắn rỏi nâng cặp vú bự mềm mại lên xoa nắn. Thời điểm chiếm tiện nghi vẫn còn nhớ rõ người này là anh trai mình sao? Cậu cứ tưởng hắn sẽ tạm thời mất trí nhớ. "Buông anh ra, anh muốn đi thay quần áo." Cố Niệm lần đầu tiên mặc quần áo của nữ, dù quần áo là do Cố Tùng Nhiên đặt thợ may, khớp đến từng số đo trên người cậu, nhưng cậu mặc vào vẫn thấy bộ váy này rất chật chội. "Anh cứ mặc như thế đừng thay ra, có được không anh? Đây là lần đầu tiên em được xem anh mặc đồ nữ, thật sự xinh đẹp nghẹt thở a, anh sờ sờ *** bự của em thử đi, tại anh mà *** của em n*ng không chịu nổi, cứng ơi là cứng." Cố Tùng Nhiên chơi lưu manh mà áp môi lên vành tai của Cố Niệm rồi mút cắn, tiếp tục nói: "Anh ơi, anh phải chịu trách nhiệm với *** bự của em đó." "Cút ra chỗ khác!" Dưới eo sau của Cố Niệm bị một vật to lớn, cứng ngắc dán sát vào, cậu xấu hổ, tức giận mắng lên. "Em mới không cút! Em sẽ ngay tại chỗ này, ngay thời điểm này mà cắm thẳng chim lớn vào lỗ nhỏ vừa chặt lại vừa mềm của anh." Cố Tùng Nhiên đã nói được thì hắn sẽ làm được, hắn tăng lớn lực cổ tay, gắt gao siết chặt vòng eo của Cố Niệm, một tay lách xuống bên dưới, vén tà váy dài đủ loại họa tiết, sang trọng kia lên, chiếc quần tam giác trắng tinh bó sát cơ mông mềm mại chẳng mấy chốc đã bị lộ ra không khí. Hắn cúi đầu, cực kỳ thèm khát mà cắn một ngụm lên cánh mông căng tròn, đầy thịt kia, hàm răng sắc nhọn cắn vào lưng quần lót, giật đầu mạnh một phát kéo nó xuống dưới. "Hức, đừng cắn anh....." Cố Niệm phải đặt hai tay lên bàn trang điểm mới có đủ sức để đứng vững, sợ hãi đến cực điểm mà cầu xin, "Đừng, đừng làm ở chỗ này, một lát nữa sẽ có người vào đây...." "Nơi này là phòng nghỉ tư nhân của em, để em xem ngoài em ra còn ai khác dám nhào vào đây!" Cố Tùng Nhiên đứng lên, hết sức dâm đãng mà dùng *** bự màu xanh tím do bị nghẹn, đĩnh đĩnh hông vào, cọ sát vòng quanh khe mông của Cố Niệm. Hắn xé rách vạt áo của Cố Niệm, ngựa quen đường cũ mà một bên xoa bóp đầu v* màu hồng phấn, một bên không nhanh không chậm đút *** bự vào trong lổ đít ấm áp, nhỏ hẹp. "Anh, anh chặt quá, *** bự của em phải bị anh cắn chết mất...." Không phải Cố Tùng Nhiên không muốn làm kiểu mạnh bạo, hắn hiện tại chỉ là muốn Cố Niệm cũng cảm nhận được thật nhiều khoái cảm, cho nên dù dương v*t hắn đã nghẹn đến muốn nổ tung, hắn vẫn kiên trì từng chút đút vào bên trong. Quy đầu khổng lồ, đỏ thẫm hệt như một đầu mũi tên hình tam giác, khai phá rồi đâm sâu hút vào lỗ đít nhỏ nhắn, chật hẹp của Cố Niệm. *** bự cắm vào không được mấy phút lúc di chuyển đã liên tục phát ra tiếng cọ xát "òm ọp òm ọp", âm thanh làm da mặt Cố Niệm đỏ hồng một mảng lớn. "Ưm ư, đừng đâm vào chỗ đó, ngứa chết mất, nhanh quá....." Cố Niệm bị Cố Tùng Nhiên áp người lên mặt bàn, trước mặt cậu là một mặt gương lớn, chỉ cần ngước mắt lên một chút là cậu có thể nhìn thấy hình bóng hai nam nhân cuốn lấy nhau ** *** trong đó. "Em thích cái miệng nhỏ bên trên ưa nói dối cùng với cái miệng nhỏ bên dưới thành thật này của anh chết mất!" Cố Tùng Nhiên tăng lên tốc độ dập hông, liều mạng, điên cuồng đánh thẳng vào tuyến tiền liệt của Cố Niệm. Quy đầu tròn vo dùng sức đè ép, cọ xát, đâm chọc, lại kéo dài thời gian mân mê, điểm G bị kích thích liên tiếp làm khoái cảm chạy dọc khắp cơ thể, toàn thân trở nên tê tê dại dại, lỗ nhỏ phun ra từng đợt nước dâm tưới hết lên thân *** tràn đầy gân xanh của Cố Tùng Nhiên. Như thế này bảo Cố Tùng Nhiên hắn làm sao có thể nhẫn nại nổi đây? Hắn vứt nhẫn nại gì đó ra sau đầu, cái gì mà từ tốn, cái gì mà chậm chạp, trong đầu hắn hiện tại chỉ còn cùng anh trai mình, hai cơ thể hòa làm một! Hắn dùng sức bẻ rộng hai cánh mông của Cố Niệm ra, ôm lấy hai cẳng chân thon dài của Cố Niệm, *** bự đấu đá lung tung trong trực tràng đẩy ra tầng tầng lớp lớp thịt mềm, "phụt phụt" mấy tiếng rồi một phát đâm sâu vào tận gốc. Hai viên trứng dái nặng trĩu không ngừng nghỉ "bạch bạch" đập mạnh lên thịt mông của Cố Niệm, mạnh đến nổi cả hai cánh mông của Cố Niệm đều bị đập cho sưng đỏ lên, đáng thương cực kỳ. "Không, anh không chịu nổi....." Cố Niệm bị Cố Tùng Nhiên ** như điên dại, mỗi một lần Cố Tùng Nhiên thúc vào cậu đều chịu lực của hắn mà bị đẩy lên trước, khóe mắt cậu chảy xuống nước mắt của đau đớn, cũng là của khoái cảm vô hạn. Nghe Cố Niệm kêu rên cứ như mèo kêu xuân, Cố Tùng Nhiên nghe đến *** bự sưng lớn thêm một vòng, giống như được bình ắc quy bơm điện, hắn đâm thọc càng thêm nhiệt tình, bấu chặt hai bên eo của Cố Niệm mải miết đâm kịch liệt vào trong, chỉ hận không thể nhét cả hai trứng dái bự của mình vào. "Hức, hức, anh nghe bên ngoài có tiếng bước chân..... Có, có người sắp tới đây, mau dừng lại, anh xin em đấy, Tùng Nhiên!" Cố Niệm bị ** đến hai chân đều nhũn ra, nghĩ đến cảnh hai anh em họ bị bắt tại trận loạn luân làm cậu khiếp đảm không thôi, lỗ nhỏ cũng vì cậu quá gấp gáp mà co thắt lại, gắt gao cắn chặt *** bự ở bên trong. "Ngoan, không có gì hết, em ôm anh vào bên trong." Cố Tùng Nhiên suýt tý đã bị hút đến tước vũ khí đầu hàng, hắn bế Cố Niệm lên đi ra sau một tấm màn vải, vừa đi vừa thúc sâu vào trong. Cố Niệm muốn xù lông lên, nếu bây giờ cậu mà còn sức cậu sẽ quay đầu lại cắn Cố Tùng Nhiên một cái, cho hắn chết tươi. Cố Tùng Nhiên trầm mê trong bể lớn tình dục, Cố Niệm thì luôn trong tình trạng khẩn trương, sợ hãi bị người khác bắt gặp, cả hai đều không còn hơi sức đâu để ý tới chiếc điện thoại đang để trên bàn trang điểm, nó đã è è vang chuông lên ba lần. Người nọ không mất kiên nhẫn mà gọi đến thêm mấy cuộc nữa, tiếng bước chân càng ngày càng gần, cửa phòng nghỉ đột nhiên bị mở toang ra, người nọ khuôn mặt lạnh nhạt nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn một cái, sau đó cúp điện thoại. Anh đóng cửa phòng lại, hai chân giả vờ như đang đi ra ngoài, sau đó bước chân từ từ dừng lại để không phải phát ra âm thanh. Ngay sau đó liền kéo mạnh chiếc màn vải ở một góc phòng ra. "A...." Cố Niệm sợ tới mức vội vàng ôm lấy nửa người trên chỉ còn vài mảnh vải do khi nãy bị xé của mình, lúc nhìn thấy người đến là Cố Hoài Thư thì liền nức nở lên, kêu Cố Hoài Thư lại đây cứu mình, "Anh ba, cứu em, cứu em với, em không muốn bị làm ở chỗ này..... Đưa em về nhà đi, em muốn về nhà....." Cố Tùng Nhiên lạnh lùng ngó Cố Hoài Thư một cái, cực kỳ bất mãn với việc đối phương làm trì hoãn cuộc vui của hai người họ, hắn tăng lớn lực đẩy, tiếp tục ** vào, có ý tốt mà nhắc nhở Cố Niệm, "Sao anh ngốc quá vậy? Anh gặp anh ta mừng gỡ như vậy làm gì, anh ta còn không phải là một hai đi tìm anh để ** anh sao?" Cố Hoài Thư hô hấp dồn dập mà nhìn Cố Niệm bó sát trong chiếc váy dài, khi nãy anh ở dưới khán đài vẫn luôn không chớp mắt, tham lam theo dõi Cố Niệm, bụng dưới đến giờ vẫn trong tình trạng nóng rực không chút suy giảm. Hiện giờ Cố Niệm ở ngay trước mặt anh, ở khoảng cách gần trông cậu càng câu hồn đoạt phách đàn ông hơn gấp nhiều lần. Hàng mi dài nhuốm nước mắt, môi đỏ như lửa, sóng mũi cao thẳng, khóe mắt phiếm hồng quyến rũ, hai vú bự trắng nõn lắc lư lên xuống. Hai chân dài bị Cố Tùng Nhiên ôm lên, dùng tư thế xi tiểu con nít mà ** ***, *** nhỏ đáng yêu bên dưới bị ** đến há miệng ra, nước dâm nhớp nháp. "Niệm Niệm, anh xin lỗi em, anh chưa thể mang em về nhà ngay bây giờ được, anh, anh, *** bự của anh cứng quá, đau quá." Nếu anh đã nhìn thấy cảnh tượng trước mặt này mà còn có thể nhịn dục vọng xuống được, Cố Hoài Thư nghĩ anh không còn là đàn ông nữa. "Xin lỗi em, Niệm Niệm...." Cố Hoài Thư một bên áy náy đối với sự tín nhiệm của Cố Niệm, một bên không kháng cự nổi sức hút của cậu mà đem *** bự đột nhiên thọc thẳng vào khe *** nhỏ mà anh nhớ thương. "A, ưm, Niệm Niệm, anh thấy sướng quá...." Cố Hoài Thư ôm lấy vòng eo của Cố Niệm, *** bự có chút cong cong tàn nhẫn đâm vào chỗ sâu nhất của *** nhỏ. "Không... Không cần đâm tới chỗ đó, hức hức, khó chịu chết mất, quá lớn...." Cố Niệm bị một trước một sau kẹp vào giống như một chiếc sandwich kẹp thịt, hai thanh niên hiện tại giống như hai đứa con nít lên ba, sự hơn thua của đàn ông toàn bộ đều bộc phát ra bên ngoài. Hai người họ phẫn hận mà trừng mắt liếc đối thủ, cả hai càng ngày càng đâm sâu vào trong, ** Cố Niệm đến lảo đảo, tay chân run lên, trong khi Cố Tùng Nhiên đang dùng hết sức ở phía sau thọc vào rút ra, Cố Niệm theo quán tính ngã người về trước, dồn trọng tâm lên Cố Hoài Thư cùng dương v*t của anh. Vú bự bay bay, đè sát lên cơ ngực của Cố Hoài Thư cọ tới cọ lui, *** bự Cố Hoài Thư bỗng nhiên cắm một phát vào đến chiều sâu trước nay chưa từng được khai phá, mở cửa tử cung ra, ở trong thành thịt mềm mại đâm mạnh vào. Trong lúc Cố Hoài Thư bắt đầu như điên dại ** vào không biết ngưng nghỉ thì Cố Niệm lại do chịu lực của anh mà lần nữa ngã về sau, hai vú bự bay bay đánh lên người Cố Tùng Nhiên, đối phương bị cậu trêu chọc liền dọng *** bự từng cú từng cú như đóng đinh vào trong, eo chó đực dọng lên một cái lại thêm một cái, hai đùi hắn nâng nâng ma sát hai đùi cậu, vuốt ve da thịt dưới chân, hai cánh mông bị ** giống như một chiếc khinh khí cầu hỏng, run lắc loạn xạ. "Ưm, căng quá, đừng ** nữa mà, thật sự sắp hư mất rồi....." Phía trước vừa rút ra thì phía sau lại đút vào, *** bự luân phiên ** ***, Cố Niệm không nhớ rõ chính mình đã bắn tinh bao nhiêu, cao trào xối nước bao nhiêu lần. Cậu bị chơi đến cả người không còn chút sức, chỉ biết dựa người vào cơ thể của hai người họ. Cố Tùng Nhiên cùng Cố Hoài Thư tinh lực dồi dào tưởng chừng dùng mãi không hết, bắn tinh xong một lần bọn họ lại thay đổi vị trí trước sau, tiếp tục ** vào lỗ nhỏ đã ăn đầy một miệng t*ng trùng. Cố Niệm bị hai người chơi tới hôn mê bất tỉnh, Cố Tùng Nhiên cùng Cố Hoài Thư thấy vậy mới chịu dừng lại, luôn miệng chỉ trích người kia không biết tiết chế. Cố Hoài Thư trùm một chiếc thảm mỏng lên người Cố Niệm rồi dùng kiểu bế công chúa bế cậu ra khỏi trường, anh cẩn thận che kín khuôn mặt của Cố Niệm lại, không để người khác nhìn ra người trong thảm là ai. Cố Tùng Nhiên đi theo sau Cố Hoài Thư, tay lắc lắc chìa khóa xe. "Anh cả.... Anh đang nhìn gì vậy? Không phải anh nói muốn đưa em về nhà sao? Hồn về xác, hồn về xác." Cố Vân Vân vừa nói vừa cười, hai tay quơ quơ trước mắt Cố Hạo Cẩm. ----- hãy đọc truyện chính chủ tại w*a*t*t*p*a*d @Garen_------ Cố Hạo Cẩm nhìn chằm chằm ba bóng dáng cách chừng hơn mười mét ở phía trước, Cố Hoài Thư đi trước, Cố Tùng Nhiên đi sau, trong đó Cố Hoài Thư đang cẩn thận, dè dặt ôm lấy một thiếu niên, Cố Hoài Thư che người nọ lại bằng một tấm thảm, dấu diếm thân phận của thiếu niên. Cố Hạo Cẩm liếc mắt một cái liền biết người được Cố Hoài Thư ôm là Cố Niệm. Hầu kết Cố Hạo Cẩm khẽ lên xuống, vẻ mặt không chút biểu tình mà thu lại tầm mắt, liếc mắt nhìn Cố Vân Vân, "Không nhìn gì cả, chúng ta về thôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]