Trong phòng bệnh mùi cồn cùng mùi thuốc sát trùng nồng nặc đan xen vào nhau, bên dưới hai mùi vị đặc trưng này lại như ẩn ẩn có một mùi gì đấy rất lạ, khó có thể nghe ra đây là mùi gì.
Một bóng dáng văn nhã đẹp đẽ đứng cạnh giường bệnh, hắn nhíu nhíu mày không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
"Cố Niệm bị sao vậy?" Cố Nhược Trần nâng nâng mắt kính, tầm mắt hắn tuy dừng ở môi dưới đang cắn chặt của Cố Niệm nhưng hỏi lại là hỏi Cố Hoài Thư.
"Em ấy té cầu thang ngã từ trên lầu xuống, máu chảy đầy đất, em phát hiện nên đưa tới bệnh viện." Cố Hoài Thư mặt không một tia dao động đáp.
Cố Niệm trong lòng chít chít phản bác, làm gì tới mức đó, do Cố Hoài Thư để ý quá mà thôi, mấy giọt máu cũng bị anh phóng đại thành một bể máu.
Nhưng tại sao Cố Hoài Thư lại dấu không nói với Cố Nhược Trần mình bị Cố Vân Vân đẩy xuống? Em gái làm đầy chuyện ác kia anh vẫn không nhẫn tâm từ bỏ hay sao?
Ánh nâu trong mắt Cố Niệm dần trở nên ảm đạm.
"Anh tư, em xin lỗi anh..... Đều tại em lúc đó không giữ chặt anh, làm hại anh ngã xuống bị thương nặng tới vậy..... Em thực sự xin lỗi anh, anh tư....." Cố Vân Vân ngồi trên chiếc ghế bên phải giường của Cố Niệm, cô che mặt mà khóc, bả vai run run lên.
"Được rồi, đừng khóc nữa...." Cố Tùng Nhiên đứng ở một bên thật sự không chịu nổi tiếng khóc, tay rút một tờ khăn giấy đưa cho Cố Vân Vân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-hoa-ngay-ngay-dem-dem-deu-bi-doa-cho-run-ray/885568/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.