"Nếu vậy tại hạ đa tạ Diệp cô nương. Không biết cô nương có thể giao công tử cho tại hạkhông?" Vân Ẩn tỏ vẻ đã hiểu, hắn gật gật đầu, nụ cười vẫn như trước làm cho người ta thấy ấm áp cả người. 
"Có, có thể." Đương nhiên làkhông thể tốt hơn! Diệp Hiểu Hạ một khắc cũng không muốn đứng ở bênngười hắc y nam tử này, ít nhất, bây giờ là như vậy. 
Vân Ẩn quayđầu, vỗ vỗ tay, lập tức có hai người từ trong quán trà đi ra, đi tới bên cạnh Diệp Hiểu Hạ, không nói nhiều lời, liền đưa hắc y nam tử kia ra. 
Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói với Vân Ẩn: "Cái kia,Vân Ẩn, tôi, tôi và bạn anh có chút hiểu lầm..." Cô gãi đầu, lại thấythật sự không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cảm thấy có chút phiền muộn:"Ai nha, tôi cũng không biết nên nói như thế nào thì tốt. Nhờ anh nóivới bạn anh, tôi, không cố ý khiến hắn hôn mê, tất cả chỉ là hiểu lầmthôi." 
Vân Ẩn nhìn hắc y nam tử vẫn còn hôn mê ở bên trong, lạichuyên tâm nghe Diệp Hiểu Hạ nói, sau đó nhẹ nhàng cười lên tiếng: "Cônương yên tâm đi, tại hạ nhất định sẽ giải thích rõ ràng." 
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Diệp Hiểu Hạ thở ra một hơi thật dài: "Vậy tôi đi trước, cảm ơn anh." 
"Người nên cảm ơn là tại hạ, cô nương không cần khách khí." Vân Ẩn gật đầu, khuôn mặt vẫn mỉm cười như trước. 
"Vân đại hội trưởng đích thân tới Bạch Đế thành, sao không thông báo để 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han/2202648/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.