Trên thế giới không có quẫn nhất, chỉ có càng quẫn hơn. Đây quả nhiên là một câu danh ngôn thiên cổ. 
Dưới tình huống bị một đám người chơi vây xem dưới, ngay cả Vi Lam Tháng Sáu da mặt luôn luôn dày cũng cảm thấy quẫn. Cô lập tức không có nghĩa khínhảy sang một bên, giả bộ phảng phất thấy tân đại lục kinh hô: "Ai nha,Tố đại thần, ở trong này gặp anh, thật đúng là khéo ! Mang lão bà đứanhỏ dạo phố sao?" 
Lúc này dù cái loại ngàn năm không hóa băng sơn mặt như Tố, cũng có chút tức giận, anh quay đầu trừng mắt nhìn Vi LamTháng Sáu, trên làn da có chút tái nhợt kia, thậm chí hiện lên vài tiađỏ ửng. Diệp Hiểu Hạ lại càng không muốn nói, cô vẻ mặt đỏ bừng, cũngkhông biết là sinh khí hay là thẹn thùng hoặc là quẫn quá. Tóm lại giờphút này cô gần như rít gào Vi Lam Tháng Sáu: "Vi Lam Tháng Sáu! Cô câmmiệng cho tôi!" 
"Ba mẹ, đừng bỏ lại con a, ăn đồ ăn thừa cơm thừa con cũng không có ý kiến, chỉ cần hai người mang con theo là tốt rồi,con không muốn rời xa ba mẹ..." Tên móc túi càng diễn càng vui vẻ, nótrưng ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như thật sự có mấy giọt nước rơixuống. 
Chuyện ở đây vốn không lớn, nhưng động tĩnh cũng khôngnhỏ, chỉ trong nháy mắt như vậy, vậy mà chi chít vây quanh thật nhiềungười. Giờ phút này lời nói của Vi Lam Tháng Sáu làm người chơi vây xemkinh hô không thôi, sau đó lập tức có người nhận ra Tố và Diệp Hiểu Hạvừa rời đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han/2202625/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.