Nói xong Diệp Hiểu Hạ xoay người đi đến phòng của mình, muốn thu hồi toàn bộ đồ đạc của mìnhtrong phòng, sau đó rời khỏi nhóm người ăn không hết thì không nghỉ này. Nhưng, cô mới đi hai bước, thì phát hiện đùi mình bị người ta ôm lấy,quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy lão thôn trưởng đã nằm trên đất ôm lấyđùi cô một phen nước mũi một phen nước mắt bắt đầu khóc, mà phía sau ông người trong thôn cũng khóc như khóc tang.
Đều nói giáo viên mầmnon rất mạnh mẽ, bởi vì có thể chịu được trường hợp rất nhiều đứa békhóc lớn, nhưng Diệp Hiểu Hạ cảm thấy cô cũng rất mạnh mẽ. Tuy rất nhiều đứa trẻ cùng nhau khóc là một loại tạp âm, nhưng nếu một đám ông lão bà lão khóc mà nói, đó là cái gì âm?
Dù sao đã vượt qua năng lực dùng ngôn ngữ và văn tự hình dung.
"Ân công a! Chúng tôi sai rồi, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội hối cải đểlàm người mới đi! Chúng tôi nhất định sẽ cám ơn ngài thật tốt mà! Âncông ơi, giờ ngài không thể bỏ gánh giữa đường đâu! Ân công ơi!" Tiếngkhóc tiếng la hét cao thấp nối nhau vang lên khiến huyệt Thái Dương củaDiệp Hiểu Hạ bắt đầu run run.[chị ấy tức]
Ma âm tiếp tục kíchthích Diệp Hiểu Hạ, rốt cục khiến người không chỗ trốn tránh như cô cambái hạ phong: "Được rồi được rồi! Đừng khóc, tôi biết rồi!"
Tiếng khóc như trước.
"Tôi nói đừng khóc, các người có nghe thấy không, lại khóc tôi lập tức đi !"
Tiếng khóc như trước, còn có xu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han/2202600/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.