Chương trước
Chương sau
Ngay lúc cô muốnbuông tay, bỗng nhiên từ trên đầu có một bàn tay vươn ra, bỗng chốc giữlại cánh tay cô, túm cô lên trên một thứ đầy lông xù. Đến giờ phút nàyDiệp Hiểu Hạ mới mở to mắt, chỉ nhìn thấy tiểu Ngũ đứng ở bên cạnh, anhta bĩu môi: "Không nghĩ tới mạng cô còn rất lớn, như vậy cũng khôngchết!"

Trong đầu Diệp Hiểu Hạ trống rỗng , nhưng lập tức nghĩ tới chuyện vừa rồi gia hỏa không đạo đức này đạp lên đầu mình chạy trốn, cô nhất thời nổi trận lôi đình: "Anh người này..."

"Có sức mắng chửi người, vẫn là bổ huyết trước rồi nhìn tình huống đi."

Một câu nói khiến tức giận của Diệp Hiểu Hạ tạm thời lắng xuống, cô vừa lấy ra một viên cầm máu cao cấp nhét vào miệng, vừa quan sát bốn phía mộtchút, chỉ nhìn thấy vô số người chơi nhắm vào mình... Không, là nhắm vào quái vật dưới chân cô, bắt đầu tấn công.

Làm cái gì vậy chứ?Diệp Hiểu Hạ nắm tóc, trong trò chơi xảy ra chuyện gì vậy? Hay là, côcưỡi kiếm phi hành trực tiếp xuyên không ? Nhiều người như vậy tụ tập ởchỗ này, chẳng lẽ cô bỏ lỡ cái gì?

"Làm cái gì vậy chứ?" Suy nghĩ nửa ngày, Diệp Hiểu Hạ vẫn không nghĩ ra đáp án.

"Làm sao tôi biết."

Hai người này hoàn toàn không làm rõ ràng tình huống, trong trận chiếnnhiệt huyết sôi trào này như không người mà ngồi trên một nhúm "Tóc"trên đỉnh đầu Thao Thiết, vô cùng không hòa hợp bắt đầu tán gẫu.

"Tiểu Ngũ, anh có cảm thấy chỗ chúng ta ngốc thật không an toàn hay không ."Diệp Hiểu Hạ nhìn người chơi xung quanh, trong não bỗng nhiên nhảy ramột suy nghĩ, cô nhìn tiểu Ngũ co rúm khóe miệng.

Tiểu Ngũ trầmngâm một lát, hóa thành bóng dáng tiến vào phía sau Diệp Hiểu Hạ : "Chịu chết là cô, chịu tiếng xấu để tôi, tôi xem trọng cô!"

"Anh..."Diệp Hiểu Hạ mới muốn phát hỏa, đã phát hiện chỗ mình ngồi thế nào mà cứ dần dần đổ ra phía sau, càng ngày càng nghiêng, càng ngày càng nghiêng. A a? Đây là có chuyện gì?

Có đôi khi có một số việc căn bảnkhông cần suy nghĩ nhiều, bởi vì sự thật sẽ nói cho bạn đáp án chínhxác. Mà giờ này khắc này đối với Diệp Hiểu Hạ mà nói, đáp án xác là...

Cô đã chết.

Tuy dã ép buộc nửa ngày như vậy, mặc dù lên lên xuống xuống sống nửa ngàytrên dường sinh tử, đến cuối cùng cô vẫn chết. Lần chết này, không phảingã chết , không phải bị ăn luôn , mà là bị quái vật tên là Thao Thiếtkia đặt mông... ngồi chết.

Diệp Hiểu Hạ mờ mịt đứng bên ngoài đếđô, nhìn mình còn ở mông thi thể Thao Thiết mà dở khóc dở cười, này, này quả thực quá dọa người rồi!

Cô vốn định lập tức phục sinh, nhưng ngẫm lại nếu phục sinh lúc này, cô phải dưới cái nhìn chăm chú của ngàn vạn người chơi bò ra từ dưới mông Thao Thiết? Này, này...

Hay là thôi đi, cô thật sự không dậy nổi.

Do dự mãi, Diệp Hiểu Hạ quyết định vẫn logout trước, đợi đến vài giờ sauhãy login, đoán chừng lúc đó thi thể Thao Thiết cũng đã biến mất, cũngsẽ không có nhiều người chơi như vậy ở lại hiện trường, cô tương đốikhông dọa người.

Vừa nghĩ, cô lập tức logout.

Thực ra, lolắng này của Diệp Hiểu Hạ hơi dư thừa, ở chung quanh toàn bộ đế đô, toàn bộ người chơi đều đang thét chói tai mà hoan hô, vì mình đẩy ngã ThaoThiết mà cuồng hoan, vì Trung Quốc bảo vệ đế đô của mình mà cuồng hoan.Căn bản không có người chú ý bạn phục sinh từ chỗ nào.

"Chúc mừng người chơi bản đồ Trung Quốc, trong thời gian diễn ra hoạt động quáivật công thành, lấy thành tích ba giờ bốn mươi bảy phút hai mươi chíngiây đẩy ngã quái vật công thành—— Thao Thiết, bảo vệ đế đô của mình,cường ngạnh giữ gìn vinh dự quốc gia! Tạm liệt vào hạng nhất, chuẩn bịcông bố thứ hạng trong bảng xếp hạng quốc gian sau khi hoạt động kếtthúc, mong các người chơi chú ý tin tức."

Thông báo phát đầy đủnăm lần, cam đoan người chơi trong từng góc xó nghe thấy. Ngay khi tấtcả người chơi của bản đồ Trung Quốc đang thét chói tai hoan hô, thì lạinghe thấy một thông báo khác phát ra.

"Chúc mừng người chơi bảnđồ nước Mỹ, trong thời gian diễn ra hoạt động quái vật công thành, lấythành tích ba giờ bốn mươi bảy phút năm mươi mốt giây đẩy ngã quái vậtcông thành—— Thụ nữ vương, bảo vệ đế đô của mình, cường ngạnh giữ gìnvinh dự quốc gia! Tạm liệt vào hạng hai, chuẩn bị công bố thứ hạng trong bảng xếp hạng quốc gian sau khi hoạt động kết thúc, mong các người chơi chú ý tin tức."

Thông báo mới xong năm lần, ngay sau đó lại làthông báo Eu. Thời gian của Eu là ba giờ bốn mươi tám phút mười bảygiây, tạm liệt thứ ba.

Khác với các người chơi đang hoan hô, VânẨn chau mày. Thành tích của ba hạng đầu tiên vô cùng gần nhau, đây làmột điều không ổn lớn. Thứ tự của lần hoạt động công thành này không chỉ có một luỹ thừa thời gian, còn có số lượng người tham gia, an bày chứcnghiệp, chiến thuật chiến đấu, sai lầm vân vân các hạng chỉ tiêu tổnghợp lại mà bầu chọn.

Nếu là thành tích lúc này, chỉ sợ, trong bảng xếp hạng tổng hợp chiếm không được tiện nghi gì.

Ngay khi Vân Ẩn vẫn còn suy xét vấn đề này, một người trèo lên tường thành,cấp tốc đi đến bên người Vân Ẩn, thấp giọng ở nói nói mấy câu bên taianh. Khiến Vân Ẩn hoảng sợ lập tức đứng lên, “Anh nói cái gì! Lệnh bàicông hội không ra!"

Liễu Du Trần cũng ngây ngẩn cả người, khôngthể nào, sao có thể không ra? Anh vội vã bảo người thông báo đi xuống,đỡ lấy Vân Ẩn: "Tôi đi xuống hỏi trước, anh ngồi đi, mới rớt ba mươicấp, đừng quá tiêu hao thể lực ."

Vân Ẩn quay đầu nhìn Liễu Du Trần, hơi hơi gật đầu, rồi ngồi xuống. Anh theo quán tính gảy cầm huyền, bình ổn cảm xúc của mình.

Ngay lúc, hội trưởng Nhất Bộ Giang Hồ của công hội lớn thứ hai bản đồ TrungQuốc – Trần Ai Lạc Định, cùng hội trưởng Không Đồng của công hội thứ bacũng đi lên tường thành. Bởi vì người chơi Trung Quốc chủ yếu ở trong ba công hội này, cho nên, lần hoạt động công thành này cũng là do ba cônghội dẫn đầu.

Ba công hội lớn hợp tác không chỉ vì bản đồ TrungQuốc, mà càng vì bản thân, một trong những điều kiện hợp tác rất quantrọng của bọn họ đó là căn cứ luỹ thừa tổng hợp chiến đấu cuối cùng dochính phủ tổng hợp mà quyết định quyền sở hữu cái lệnh bài công hội này.

Ở trong nhặt vật phẩm, cũng không phải ba hội trưởng nhặt, mà là GM chếđịnh xem cuộc chiến, ba công hội đều tự sai một người giám sát tìnhhuống vật phẩm.

Cho nên khi Vân Ẩn biết lệnh bài công hội khôngra, thì Nhất Bộ Giang Hồ và Không Đồng cũng biết tin tức này. Bọn họkhông dám chậm trễ lập tức lên tường thành tìm Vân Ẩn .

Nhưng gặp tình huống như vậy, ba người cũng nói không nên lời gì, đành phải chờLiễu Du Trần liên hệ chăm sóc khách hàng xong lại nói. Nhưng lúc nàychăm sóc khách hàng vẫn còn đang xử lí số liệu chiến đấu của các quốcgia, đối với việc tra tìm chiến lợi phẩm này chỉ có thể chờ một chút .

Bởi vì lần chiến đấu quái vật công thành này là ở gần đế đô, công hội "Sát" lấy đế đô Trung Quốc làm gốc hoàn toàn là địa chủ hiểu rõ địa hình.Nhưng vì trong đế đô này không có tửu lâu lớn có thể chứa nhiều ngườichơi như vậy, Công hội Sát dứt khoát tổ chức lễ hội đọc theo đường phố.Đêm xuống toàn bộ đế đô đèn đuốc sáng trưng, vô số người chơi trong đếđô uống rượu vung quyền, ca hát nhảy múa.

Diệp Hiểu Hạ đã logoutvì muốn biết vừa rồi đến cùng xảy ra chuyện gì, cuối cùng nhớ tới đinhìn diễn đàn và thông báo, nhưng vừa nhìn, khiến cô cơ hồ thạch hóa .Vì sao trong diễn đàn đến chỗ nào cũng thấy tên của cô? Tinh tế nhìnnhìn bài viết, hóa ra là do tin tức cô thành dược sư đại sư, tông sư vàđại tông sư, nhưng phỏng và thị phi phải trái dưới bài viết khiến cô cảm thấy đầu rất đau.

Vội vàng nhìn qua hai trang, cô cảm thấy hoảng hốt rối loạn, đóng diễn đàn lại đi ra khỏi máy trò chơi.

Cô không phải người quan trọng gì, vào trò chơi chỉ vì kiếm tiền trả nợ,giờ những bài viết này không thể nghi ngờ đã đẩy cô lên đầu sóng ngọngió, sau này phải qua ngày thế nào ? Buồn rầu một trận, cuối cùng DiệpHiểu Hạ bỏ qua vấn đề này.

Quản nó, nghĩ nhiều vậy làm gì, binhđến tướng chắn, nước đến đất ngăn. Dù sao qua ngày chỉ có thể nhìn hômnay, về phần ngày mai ngày sau tương lai, tất cả đều là lời nói suông.

Sau khi tắm rửa ăn cơm thuận tiện vận động một hồi, thẳng đến tám giờ đêm,Diệp Hiểu Hạ mới đi vào máy trò chơi, sau khi phục sinh cô phát hiệnxung quanh đã sớm không còn người chơi nào, thi thể Thao Thiết kia cũngđã sớm không thấy tăm hơi, cô có thế này thở ra một hơi thật dài, bò lên từ trên đất.

"A, cuối cùng cũng chịu lên từ trên đất rồi?" DiệpHiểu Hạ mới vừa đứng lên, đã nghe thấy giọng tiểu Ngũ truyền đến, nhìnlại, người kia xuất quỷ nhập thần đứng ở phía sau cô. Vừa nhìn thấy anhta, Diệp Hiểu Hạ lập tức nghĩ tới hành vi cực kỳ không đạo nghĩa củaanh, nhịn không được hừ một tiếng, vỗ vỗ bụi trên người rồi đi đến cửathành đế đô.

Nếu nói quy mô phong cảnh cửa thành thành Bạch Đếhuy hoàng, vậy cửa thành đế đô là không ai bì nổi. Nếu nói thành Bạch đế là náo nhiệt phồn hoa, vậy đế đô là Thiên Thượng Nhân Gian. Khác nhaugiữa Đại thành và thành siêu cấp lớn quả thực không chỉ là mảnh nhỏ.

Diệp Hiểu Hạ vừa vào thành, giống như nhà quê lên phố, cảm thấy hai mắt củamình không đủ dùng. Thực ra, người chơi vừa mới đến đế đô biểu hiện đềukhông khác cô lắm. Đế đô từng bản đồ đều là hết sức xa hoa rườm rà, chỉcó không thể tưởng được, không có làm không được .

"Nha, hôm nayngười ở đây thật nhiều, ăn tiệc cơ động sao?" Tiểu Ngũ đi theo phía sauDiệp Hiểu Hạ nhìn yến hội trên đường, huýt sáo: "Không hổ là đế đô, búttích ghê gớm thật."

"Đúng vậy đúng vậy, danh tác của người ta."Diệp Hiểu Hạ quay đầu lại trừng mắt nhìn ảnh vệ này, lại phát hiện trong tay của anh đang lên lên xuống xuống quăng cái gì đó. Cái này từ khi cô login đã thấy anh cầm chơi, cũng không biết là cái gì, cô đoạt lại:"Cầm cái gì vậy, đã chơi nửa ngày, anh có phiền không."

"Khôngbiết, buổi chiều lấy từ trên người quái vật kia xuống, cảm thấy cầm điquăng vừa vặn đủ thuận tay." Tiểu Ngũ thấy thứ này bị Diệp Hiểu Hạ cầm,nhíu nhíu mày, tỏ vẻ rất bất mãn với hành vi cường đạo này của cô.

Diệp Hiểu Hạ để dưới đèn đuốc vừa nhìn, ngây ngẩn cả người, sẽ không là cô nhìn lầm rồi chứ.

Lệnh bài công hội: dùng để tổ chức và thành lập vật tất yếu của công hội.

Cô xoa xoa mắt, nhìn lại, quả nhiên không sai, là lệnh bài công hội. Hoảng hốt nhớ lại buổi chiều khi nhìn diễn đàn, có liếc mắt một cái, lần hoạt động quái vật công thành này là ba công hội lớn liên thủ đứng đầu, hợptác một điều kiện rất quan trọng của bọn họ, chính là đồ vậy trên taycô...

Nhưng, tại sao lúc này thứ này lại ở trên tay mình? Dù Diệp Hiểu Hạ đối với công hội, thế lực gì đó,… cũng không quan tâm, nhưngvẫn biết, mấy công hội lớn vì lệnh bài công hội đã nỗ lực bao nhiêu.

Giờ thứ này lúc này lại...

Diệp Hiểu Hạ nhìn chằm chằm cái lệnh bài kia một hồi, cuối cùng, mặt khôngđổi sắc giấu lệnh bài vào trong lòng, dứt khoát làm ra vẻ mình căn bảnkhông biết chuyện này.

"Uy, đó là đồ của tôi mà." Tiểu Ngũ lập tức kháng nghị.

"Ảnh vệ không có quyền lợi con người. Anh là tôi, tôi vẫn là tôi ."

“Cô không thể không phân rõ phải trái như vậy!"

"Tôi mời anh ăn cơm."

"Uy uy uy, cô gái này thật đáng đánh đòn!"

"Nha, cô gái xinh đẹp này, bàn ghế của chúng tôi còn chỗ trống, ngồi xuốngcùng nhau ăn đi! Đây là Thiên Sát mời khách, không ăn là lỗ đó!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.