Dù sao từng đánh Bích Thủy Thần Thú rất nhiều lần, mọi người đã rất quen thuộc với quá trình.
Từ khi vừa vào Vô Tẫn Thâm Uyên, một đội ngũ tiến lên hình thức đánh quái bên trong cơ hồ có thể dùng từ nghiền nát để hình dung. Thực ra Diệp Hiểu Hạ rất muốn giúp đỡ một chút, diệt quái, nhưng, cô căn bản không có cơ hội ra tôiy, chỉ thấy tất cả quái dọc theo đường đi đều đã bị đội ngũ cận chiến phía trước đẩy ngã hết, tốc độ kia... Thiết thái cũng không hơn gì cái này.
Nhìn thi thể quái vật dọc theo đường đi, cấp bậc cũng không thấp, ít nhất đều là quái tinh anh cấp chín mươi, nhưng những quái vật này trước mặt công hội Sát đúng là yếu ớt như giấy. Cứ một đường giết hại như vậy, đại đội đi tới trước một cái động khổng lồ rất nhanh, Vân Ẩn đi phía trước, lấy cái gì đó ra từ trong túi ra đổ vào trong hố rồi nhanh chóng lui trở về, tiếp theo thì thấy các chức nghiệp bắt đầu tự đứng vị trí.
Bởi vì Diệp Hiểu Hạ lần đầu tiên tới nơi này, hơn nữa lần này cô đến căn bản là đi ngang qua, cho nên cũng không đặc biệt hỏi vị trí của mình, tự giác đi theo đội ngũ âm dương sư, đứng trên vị trí xa xa.
Mới vừa đứng vững, Vân Ẩn mật cô: "Hiểu Hạ một hồi cô đừng quá mãnh liệt đánh, đừng thưởng thù hận, chỉ cần cam đoan sinh mệnh của mình nhất định còn sống là được rồi."
"Được, tôi đã biết." Như vậy đương nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han/2202531/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.