Đây mới là hôn sao? 
Khác với nãy mình dán môi trên môi Trầm Hoan. 
Cái lưỡi trơn ẩm kia như mang theo xuân dược mềm mại lưu luyến trong miệngcô, đến chỗ nào, cũng làm cả người cô run rẩy. Nhưng, mềm mại như vậylại như là ma pháp mãnh liệt nhất trên thế giới, hút đi sức lực trongthân thể cô, làm cô chỉ có thể mặc cho mình càng ngày càng mềm mại, càng ngày càng vô lực. 
“Trầm Hoan...” 
Diệp Hiểu Hạ cảm thấyhai chân của mình đã không phải của mình nữa, cô mềm yếu treo trên người Trầm Hoan, thở dốc. Người đàn ông này, đúng là độc dược làm mìnhnghiện, cứ việc cảm thấy mình sắp chết, lại tách không ra như trước. 
Nhưng, nếu lại không rời khỏi, cô nghĩ, cô sẽ chết . 
Vì thế, lý trí còn sót lại của cô ra lệnh cho mình rời khỏi. Giữa haingười mới có một khe hở nhỏ, Diệp Hiểu Hạ hung hăng hút một ngụm khôngkhí, cứu lại sinh mệnh cơ hồ hít thở không thông của mình. 
Cô buông mi mắt, đôi môi hồng nhuận phảng phất được trên thế giới chu sa quý báu nhất thấm nhuận qua. 
Đôi môi sáng loáng như vậy, màu sắc mê người như vậy, cô gái tuyệt vô cậnhữu trên đời như vậy, dưới ánh đèn mờ nhạt mờ ám như vậy, tên của anhtrượt ra từ giữa môi răng cô, khiến Trầm Hoan luôn luôn cho mình là bình tĩnh lý trí cũng nhịn không được sa vào. 
“Cái gì?” Anh cũngkhông thỏa mãn chỉ như vậy, chỉ là rời khỏi như vậy. Nên để sát vào cô,dán môi cô, dùng đầu lưỡi nhẹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han/2202517/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.