“ Ừ.” Hình như Tốcũng không thấy biểu cảm lã chã chực khóc kỳ lạ của Diệp Hiểu Hạ, chỉtrầm ngâm một lát mới lại chậm rãi nói: “Trong trò chơi cũng làm lại một lần được rồi. Khó có một lần cho Vân Ẩn ra máu, đừng băn khoăn.” Tiếptheo anh nhìn Diệp Hiểu Hạ, tay sờ sờ tóc của cô: “Tiền biếu em nhận đi, muốn mua cái gì thì mua.” 
Tiền biếu em nhận đi, muốn mua cái gì thì mua.... Diệp Hiểu Hạ nhìn xa. 
Tố đại thần, đây không là trọng điểm được không! Đây căn bản không phải trọng điểm được không! ! ! ! 
Trọng điểm là... Diệp Hiểu Hạ run lên nửa ngày, cuối cùng nhịn không được, cô nhỏ giọng hỏi: “Trầm Hoan, ý của anh là...” 
Bỗng nhiên bên môi Tố lộ ra một chút tươi cười dịu dàng hiếm thấy, anh cúiđầu, tới gần Diệp Hiểu Hạ đã thạch hóa, hôn bên môi cô: “Gả cho anh đi.” 
Đề tài này đến cùng là chuyển thế nào? 
Trong óc Diệp Hiểu Hạ đã biến thành tương hồ lăn qua lộn lại chỉ còn lại có vấn đề này. 
Không phải bọn họ đang nói chuyện công thành chiến sao? Vì sao vì sao lại vòng đến đề tài làm đầu óc cô trống rỗng này đến ? 
Diệp Hiểu Hạ thật sự nghĩ không rõ ràng, trong đầu cuồn cuộn cuồn cuộn,thẳng đến NPC trước mặt kia không biết là đang làm gì toát ra một câunói cô mới hồi phục tinh thần lại. 
“Không phải cô đã học côngtrình học sao? Ở trong Đào Nguyên thôn một người chỉ có thể học một bảnlĩnh, làm người không thể quá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han/2202502/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.