Tốc độ của âm dươngsư không nhanh như kiếm khách, nhưng, giờ chuyện duy nhất Diệp Hiểu Hạnghĩ đến là nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đừng bị nhiều người như vậyvây xem. Cho nên ngay từ đầu là Tố kéo cô đi ra đám người, nhưng là rấtnhanh phát triển thành Diệp Hiểu Hạ kéo Tố chạy như điên.
Tố đitheo sau Diệp Hiểu Hạ, nhìn bộ dáng lòng như lửa đốt của cô bôn chạytrong thành Cửu Ti, hỏi: “Em có chuyện gì quan trọng hơn phải đi xử lýhả?”
Diệp Hiểu Hạ quay đầu, biểu cảm thoạt nhìn hơi vặn vẹo: “Không có.”
“Vậy vì sao phải đi nhanh như vậy? Em không muốn dạo phố nữa hả?”
Diệp Hiểu Hạ nhìn biểu cảm vô cùng lạnh nhạt và bình tĩnh của Tố, trong lòng bội phục, dưới tình huống như vậy, làm sao cô có thể tiếp tục dạo phố?Cho dù muốn tiếp tục dạo phố, cô một chút tâm tư như vậy cũng không có.Cô nghiến răng nghiến lợi: “Không đi dạo, không có tâm trạng.”
Tố tự nhiên hiểu trong lòng cô nghẹn một hơi, anh dừng bước chân, kéo tayDiệp Hiểu Hạ nói: “ Chỉ là trò chơi thôi, đừng quá để ở trong lòng.”
Diệp Hiểu Hạ chỉ nhìn Tố, nhìn thật lâu, cô mới thở ra một hơi thật dài: “Tố, anh chơi trò chơi lâu lắm rồi sao?”
“Rất lâu.”
“Nhưng, em chỉ vừa mới chơi.” Nói xong cô xoa xoa trán: “ Giờ mới trầm mê võngdu có phải hơi quá không theo kịp thời đại không?”
Tố muốn nóicái gì, lại không biết nói thế nào, vì thế chỉ đứng ở nơi đó lẳng lặngchờ Diệp Hiểu Hạ tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han/2202496/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.