Trầm Hoan xuất hiệnlà một ngoài ý muốn lớn lao, đồng thời cũng như là thuốc làm thời gianđọng lại, làm âm thanh xung quanh cứ tạm dừng như vậy. Trong lúc nhấtthời, bốn người đang ngồi ai cũng không nói gì, thậm chí còn vẫn duy trì tư thế sững sờ vừa rồi. 
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng người đếnngười đi trong tiệm lẩu, chỉ nghe thấy tiếng người phục vụ đi tới đilui, chỉ nghe tiếng nồi lẩu trước mặt cô lỗ cô lỗ sôi trào. 
DiệpHiểu Hạ chớp chớp mắt, hơn nửa ngày mới mở tay ra, nhìn chiếc di độngmới tinh trong tay, là nhãn hiệu mới đưa ra thị trường, vỏ ngoài rấtcứng. Cô nhẹ nhàng ấn một chút, màn hình di động sáng lên, khiến côngoài ý muốn là hình nền di động kia dĩ nhiên là một tấm ảnh. 
Nói đúng ra, đây chẳng phải một tấm ảnh, mà là một cảnh trong trò chơi. 
Trong ảnh có một vòng ánh trăng sáng ngời, bên trong ánh trăng có một ngườiđang giương cánh, mà người anh ôm trong lòng Diệp Hiểu Hạ lại quen thuộc vô cùng. Cô không biết vì sao, bỗng nhiên mặt hơi nóng lên lên. 
Viện trưởng Vương không hổ là người từng gặp qua sóng to gió lớn, bà bìnhtĩnh lại rất nhanh, cầm cánh tay Diệp Hiểu Hạ, liên tục đặt câu hỏi.Nhưng đến cùng bà vẫn hơi khẩn trương, nếu không, giọng sẽ không biếnthành có chút sắc nhọn, bà dè dặt cẩn trọng: “Hiểu Hạ, người kia, ngườikia là ai?” 
Là ai? Đầu Diệp Hiểu Hạ giống như hồ, cô nên trả lời thế nào tương đối tốt? 
Bên này cô vẫn còn rối rắm nói thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han/2202492/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.