Mặt Diệp Hiểu Hạ nóng rực như sắp bốc cháy, tay cô giữ chặt vạt áo Trầm Hoan, muốn ổn định thân thể của mình, trong đầu càng hồ đồ. Ngày hôm qua, đến cùng đêm qua xảy ra chuyện gì?
Trầm Hoan chỉ cảm thấy thân thể của mình bởi vì quá mức tưởng niệm cô gái trong dạ này mà đau đớn đến cực điểm, thậm chí anh cảm thấy mình cũng không có cách nào khống chế được nữa. Bỗng nhiên, anh đẩy Diệp Hiểu Hạ ra, xoay người sang chỗ khác, nỗ lực bình ổn hô hấp hơi hỗn loạn của mình, "Quần áo của em ở ban công đó." Nói xong không bao giờ quay đầu nữa, trực tiếp chui vào toilet.
Diệp Hiểu Hạ chỉ là hơi kỳ quái nhìn Trầm Hoan, đây là có chuyện gì? Đầu cô hồ đồ, chân cũng không có sức, chỉ có thể tạm thời tựa vào tường khôi phục thể lực. Trầm Hoan vào toilet, tiếng khóa lách cách, sau đó Diệp Hiểu Hạ nghe thấy bên trong có tiếng nước vang lên.
Hãy còn dựa vào tường đứng đó một hồi lâu, Diệp Hiểu Hạ mới khôi phục một chút sức lực. Cô nhìn nhìn toilet, nơi đó vẫn còn ào ào truyền ra tiếng nước, quay đầu đi đến ban công. Từ khi rời giường đến hiện tại cô luôn luôn bị vây trong trạng thái mơ hồ, chưa có đánh giá căn nhà này, giờ cô vừa ôm quần áo đi vào phòng, vừa đánh giá căn nhà.
Trang hoàng vô cùng giản lược, màu sắc cũng là trắng đen kinh điển, cả căn nhà như nhà mẫu vậy, không có một tia dư thừa nào, rất xinh đẹp, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han/2202474/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.