Ánh mặt trời chói mắt đã có chút thu liễm, hồng hồng như người đã uống vài hũ nữ nhi hồng, bộ dáng có chút say huân huân. Tuy rằng, trời vẫn là xanh, nhưng là, bịảnh hưởng từ mặt trời, khiến cho ánh sáng ngày hôm nay đều mang theo màu đỏ của kim loại.
Thời gian trong trò chơi cũng không dài như trong hiện thực, qua 7, 8 tiếng khung cảnh cũng đã từ sáng sớm tươi đẹp chuyển thành trời chiều như lửa.
Gió nhẹ bí mật mang theomùi hoa, nhẹ nhàng đi tới cái thôn nhỏ yên tĩnh nhưng cũng náo nhiệtnày, giống như có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mỗi người, giống như sự dịu dàng của mẹ, làm cho nội tâm nóng nảy cũng thoải máihơn.
Diệp Hiểu Hạ vội vàng tránh ra, tại sao cô lại không cẩn thận như vậy đâu? Coi như là dẫm trúng chân người khác, cũng không thểdẫm mạnh như vậy đi. Mang sự ngượng ngùng, cô cũng không ngẩng đầu nhìnmà hướng về phía người chơi bị cô dẫm trúng xin lỗi:."Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý."
Cô congthắt lưng cúi đầu, nhìn hai đôi chân trên đường đá, phảng phất cũng bịánh mặt trời màu đỏ này nhu hòa. Một đôi chân, thậm chí có chút bẩn làchân cô, đôi chân đi giày da thô là người kia.
"Không có việc gì, việc nhỏ thôi."
Giọng nói nặng nề, có lực, thậm chí còn bí mật mang theo vài phần đạm mạc từđỉnh đầu truyền đến, làm Diệp Hiểu Hạ nhịn không được sửng sốt. giọngnói này thật quen tai thật sự là quen tai, quen tai đến mức cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han/123851/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.