Ánh mặt trời chói mắt đã có chút thu liễm, hồng hồng như người đã uống vài hũ nữ nhi hồng, bộ dáng có chút say huân huân. Tuy rằng, trời vẫn là xanh, nhưng là, bịảnh hưởng từ mặt trời, khiến cho ánh sáng ngày hôm nay đều mang theo màu đỏ của kim loại. Thời gian trong trò chơi cũng không dài như trong hiện thực, qua 7, 8 tiếng khung cảnh cũng đã từ sáng sớm tươi đẹp chuyển thành trời chiều như lửa. Gió nhẹ bí mật mang theomùi hoa, nhẹ nhàng đi tới cái thôn nhỏ yên tĩnh nhưng cũng náo nhiệtnày, giống như có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mỗi người, giống như sự dịu dàng của mẹ, làm cho nội tâm nóng nảy cũng thoải máihơn. Diệp Hiểu Hạ vội vàng tránh ra, tại sao cô lại không cẩn thận như vậy đâu? Coi như là dẫm trúng chân người khác, cũng không thểdẫm mạnh như vậy đi. Mang sự ngượng ngùng, cô cũng không ngẩng đầu nhìnmà hướng về phía người chơi bị cô dẫm trúng xin lỗi:."Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý." Cô congthắt lưng cúi đầu, nhìn hai đôi chân trên đường đá, phảng phất cũng bịánh mặt trời màu đỏ này nhu hòa. Một đôi chân, thậm chí có chút bẩn làchân cô, đôi chân đi giày da thô là người kia. "Không có việc gì, việc nhỏ thôi." Giọng nói nặng nề, có lực, thậm chí còn bí mật mang theo vài phần đạm mạc từđỉnh đầu truyền đến, làm Diệp Hiểu Hạ nhịn không được sửng sốt. giọngnói này thật quen tai thật sự là quen tai, quen tai đến mức cô nhịnkhông được vụng trộm nâng mắt lên nhìn. Vừa nhìn rõ, cô liềnkinh hỉ. Đây không phải người vừa rồi dạy cô thao tác cơ bản của tròchơi ở chỗ đồng cỏ sao? Tuy rằng đối phương chưa chắc đã nhớ mình, nhưng là có một cảm giác tha hương gặp bạn cố tri kì quái tràn đầy nội tâmDiệp Hiểu Hạ. Cô vui mừng, nhếch môi cười: "Hóa ra là anh." Người con trai nghe thấy giọng nói kinh hỉ của Diệp Hiểu Hạ, bàn chân muốnrời đi theo bản năng dừng lại, rũ mắt nhìn người không cẩn thận dẫm vàomình. Đây là một người chơi có chút lôi thôi, theo trang phục đã bị tàn phá vô cùng thê thảm miễn cưỡng có thể nhận ra là con gái.Một đầu tóc dài dính đầy tro bụi, thậm chí còn có cả mạng nhện, toànthân đều dính đầy tro bụi, không nhìn ra bộ dáng thực sự. Chính là, trên khuôn mặt không rõ dung nhan kia, có một đôi mắt sáng ngời khiến người ta không muốn dời mắt. Hắn tinh tế suy nghĩ một hồi, lật lại trí nhớ, xác nhận từ khi vào trò chơi đến bây giờ, chưa từng gặp người lôi thôi như vậy. Vì thế hắn hơi hơitrầm ngâm, lễ phép trả lời : "Chúng ta nhận thức sao?" "Nhậnthức nhận thức, vừa rồi lúc giết gà tôi chính là, cái kia cái kia..."Diệp Hiểu Hạ vội vàng dùng bàn tay bẩn lau mặt, vội vàng hình dung hoàncảnh gặp hắn, bất quá, nói vài câu, cô lại không biết nên nói tiếp thếnào, đành phải nhìn chằm chằm vào hắn, hi vọng hắn có thể nhớ tới. Hắn nhìn chằm chằm Diệp Hiểu Hạ một hồi, rốt cục nhớ tới người này là ai.Cô ta không phải là siêu cấp tiểu bạch đến vũ khí cũng không có đi giếtgà sao? Bất quá, cô ta đã làm gì mà biến thành bộ dạng này. Vì thế gật gật đầu, khóe miệng cũng lộ ra một chút tươi cười thoải mái:"Nga, nguyên lai là cô a." Vừa nói, hắn hơi hơi dừng một chút, thập phần hàm súc nói: "Một hồi không thấy, cô thật đúng làm cho người ta 'Nhìnvới cặp mắt khác xưa' ." Diệp Hiểu Hạ vẫn là cười đến thậtvui vẻ, giống như không có hiểu hắn đang chế nhạo, chính là cười nói cảm ơn: "Muốn cám ơn anh vừa rồi đã dạy tôi, tôi vừa rồi đang nghĩ khi nàogặp lại phải hảo hảo cám ơn anh, nhưng lại không biết tìm anh thế nào,lại thật không nghĩ tới bây giờ lại gặp anh." "Không có gì, việc nhỏ mà thôi, cô không cần để ở trong lòng." Hắn không để ý lắc đầu. "Ngàn Trần, bạn cậu à?" Hai người đang nói chuyện, có một giọng nói lanh lẹxen vào. Diệp Hiểu Hạ quay đầu nhìn, chỉ thấy một người con trai phíasau lưng mang trường thương đi tới chỗ bọn họ. Một đầu tóc ngắn có chúthỗn độn, bất quá tươi cười trên mặt lại làm cho người ta thân thiết. Hắn mặc một thân giáp sắt thô ráp, nhưng là, đã muốn rất phong cách trongsố tân thủ ở đây. Người được gọi là Ngàn Trần quay đầu cười nhạt với người con trai kia, nói rất có thâm ý: "Cùng cậu giống nhau." Không nghĩ đến người có trường thương nghe xong liền tươi cười, hắn vươn tayvề phía Diệp Hiểu Hạ, lộ ra hàm răng trắng tinh, cười thật sự đẹp mắt:"Ta gọi là ‘Máng Xối Hoa Lưu’, hắn kêu ‘Trúc Nhận Ngàn Trần’, mỹ nữ gọilà cái gì a?" Nga, hóa ra hắn gọi là ‘Trúc Nhận Ngàn Trần’.Diệp Hiểu Hạ nhìn Trúc Nhận Ngàn Trần đứng ở bên, bởi vì Máng Xối HoaLưu chủ động nên hắn có vẻ có chút bất đắc dĩ, bất quá, bộ dáng lạikhông có tức giận, chính là lộ ra một tia không thể không tươi cười. Máng Xối Hoa Lưu giơ tay, đó là một bàn tay thon dài, da trắng, khớp xươngcủa ngón tay hơi hơi hiện lên, thoạt nhìn thập phần hữu lực. Diệp HiểuHạ vốn định bắt tay, nhưng là khi đưa tay ra, mới phát hiện tay mìnhthật sự quá bẩn, vì thế có chút ngượng ngùng, xấu hổ nói: "Tay củatôi... Có chút bẩn, vẫn là..." Máng Xối Hoa Lưu sửng sốt mộtchút, sau đó lập tức đưa tay bắt lấy tay cô đang muốn rụt về, không chút để ý lắc lư vài cái, sau đó buông ra, cười rộ lên: "Thân sĩ sao có thểghét bỏ mỹ nữ? Huống chi, so với con gái, con trai mới là không sạch sẽđi" Nói xong khóe môi hắn tươi cười càng dễ nhìn: "Cô còn không có nóicho tôi biết cô tên là gì." Nhìn Máng Xối Hoa Lưu tươi cười xán lạn, cho dù là ai tâm tình cũng đều tốt lên. Diệp Hiểu Hạ cũng cười: "Ta gọi Diệp Hiểu Hạ." "Nguyên lai là Hiểu Hạ." Máng Xối Hoa Lưu thật sự là như quen thuộc, hắn đánhgiá trên dưới toàn thân Diệp Hiểu Hạ một chút: "Cô bao nhiêu cấp? Saocòn chưa đổi trang bị mới?" "Sắp cấp 5 ..." Vấn đề này thậtsự là làm Diệp Hiểu Hạ xấu hổ, nhớ ngày đó (kỳ thực là vừa rồi),cô cùng một cấp bậc với Trúc Nhận Ngàn Trần lúc giết gà, nhưng là bây giờ... Cô nhìn thoáng qua trang bị trên người Trúc Nhận Ngàn Trần, lại nhìn nhìntrang bị trên người Máng Xối Hoa Lưu, nhịn không được thở dài một hơi.Ăn mặc quần áo cao cấp như vậy, cấp bậc cũng cao hơn mình rất nhiều đi. "Không tệ, không tệ, rất nhanh ..." Tựa hồ bất luận việc gì ở trong mắt MángXối Hoa Lưu đều tốt đẹp, đối với cấp bậc lạc hậu của Diệp Hiểu Hạ, hắnkhông có một chút ý tứ khinh thường: "Một người luyện cấp rất vất vả. Cô nhanh chóng luyện đến cấp 10 đến Lục sắc rừng rậm tìm chúng tôi, chúngtôi mang cô luyện cấp, tuyệt đối giống như ngồi máy bay ..." Trúc Nhận Ngàn Trần gặp Máng Xối Hoa Lưu nói nửa ngày nhàn thoại đều là việc không đứng đắn, nhịn không được đánh gãy lời vô nghĩa của hắn, nói vớiDiệp Hiểu Hạ: "Cấp 5 là có thể đổi một bộ trang bị khác, cô luyện đếncấp 5 thì trở về thôn đổi trang bị." Nói xong hắn lại thấycành cây ở trên lưng Diệp Hiểu Hạ: "Nhất định phải có vũ khí thích hợp,như vậy mới có thể đem năng lực phát huy tốt nhất." "Nga." Diệp Hiểu Hạ vội vàng gật đầu, không thể phủ nhận, lời Trúc Nhận Ngàn Trần nói đối với cô thật sự có ích . "Hiểu Hạ là mới chơi Cực Hạn đi... (Yên Hoa: Vô nghĩa, mới mở trò chơi, ngươi chẳng lẽ không phải mới chơi?)" Máng Xối Hoa Lưu gặp Trúc Nhận NgànTrần như thế toàn diện mỹ di nói cho Diệp Hiểu Hạ, lập tức liền minhbạch nữ hài tử trước mặt có chút ngốc này là một người mới trong ngườimới. "Ân." "Đã từng chơi trò gì chưa?" "Chơi gỡ mìn." Diệp Hiểu Hạ trả lời thập phần nghiêm túc. "..." Trúc Nhận Ngàn Trần cùng Máng Xối Hoa Lưu sững sờ tại chỗ, đầu đầy hắctuyến, hóa ra trong khi trò chơi trên internet đang trở nên thông dụngtoàn cầu, vẫn còn có người không biết võng du là gì. "HiểuHạ, đi luyện cấp cùng bọn tôi đi. Có bọn tôi mang theo, cô tuyệt đối làngồi hỏa tiễn." Máng Xối Hoa Lưu cơ hồ lệ rơi đầy mặt, người mới a, chân chính người mới a, đây là chủng tộc hiếm có, mang theo tân thủ luyệncấp, giá trị danh vọng càng dễ dàng tăng lên. "Cấp của cô ấybây giờ đi lục sắc rừng rậm thù hận rất cao, rất dễ chết, bây giờ chúngta còn không có năng lực bảo toàn chính mình làm sao bảo toàn được tânthủ." Trúc Nhận Ngàn Trần không chút khách khí đánh gãy lời nói Máng Xối Hoa Lưu, hắn liếc Máng Xối Hoa Lưu một cái: "Cậu không phải không biết, vì không bảo hộ chu toàn khiến tân thủ chết, người có cấp bậc cao nhấttrong đội sẽ bị trừng phạt." Máng Xối Hoa Lưu rụt lui bả vai, biểu cảm rõ ràng cương một chút, tay hắn nắm lấy tóc, cười đến có chútxấu hổ. Bất quá, hắn lập tức lại hướng Diệp Hiểu Hạ thỉnh cầu thêm hảohữu: "Kia thêm hảo hữu đi, Hiểu Hạ nếu cô có không biết cái gì cứ việchỏi bọn tôi, có khó khăn gì, bọn tôi nhất định sẽ đến giải cứu cô !" Diệp Hiểu Hạ nhìn thỉnh cầu thêm hảo hữu, lại nghe Máng Xối Hoa Lưu nói,nhịn không được cười rộ lên. Người này thật là nhiệt tình. Cô lựa chọnxác nhận, đồng thời cũng phát ra thỉnh cầu thêm hảo hữu. Ởthời đại coi trọng vật chất này, người với người bị ngăn cách bởi mộtbức tường dày, không có ai nguyện ý đi quan tâm người khác, cho dù cóngười khẩn cầu, cũng có ít người chìa tay giúp đỡ. Mỗi người đều sốngtrong không gian hẹp hòi, xám xịt kia, không quan tâm việc đời, hèn mọnmà đáng giận. Lại nói, Máng Xối Hoa Lưu nhiệt tình như vậy thật sự không hợp với thời đại này, nhưng là, lại giống như “ba” một tiếng, Bên trong đen tối xuất hiện một đường cảnh xuân, trong giây lát, làm kinh diễmtoàn bộ thế giới. Bị ảnh hưởng bởi Máng Xối Hoa Lưu, TrúcNhận Ngàn Trần cũng cùng Diệp Hiểu Hạ trao đổi hảo hữu. Hai người lạigiao đãi Diệp Hiểu Hạ một phen, sau đó mới cáo biệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]