Ngày hôm sau, Mạnh Nhược Dư ăn mặc rất đẹp, cô kéo Thẩm Định Trạch xuống lầu, sau đó toàn bộ cơ thể dường như dựa vào người Thẩm Định Trạch. Thẩm Định Trạch không phản ứng lại sự thân mật của cô, nhưng cũng không từ chối, hai người cùng nhau đi về phía trước, một người cười thỏa mãn đầy vui vẻ, một người lạnh lùng ảm đạm, kết hợp với nhau, giống như là một bức tranh sơn dầu bị phối sai màu, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.
Tần Yên nhìn bóng dáng bọn họ, có chút giật mình, một lúc lâu sau mới giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ nhưng lại tựa như nên mỉm cười như thế. Nụ cười này cũng không bi ai, chỉ là có chút tiêu điều, giống như sa mạc hoang vu không có cỏ cây cây cối, tiêu điều cô tịch, nhưng không thể không cam chịu số phận, Thẩm Trường Hỏa chỉ cảm thấy nụ cười này làm cho anh ta đau lòng, niềm tin vốn dao động lập tức trở nên kiên định.
Về phần Thẩm Trường Mộc, anh ta chỉ giật giật khóe miệng, cũng không suy nghĩ nhiều.
Mạnh Nhược Dư đi theo Thẩm Định Trạch lên xe, cô thuận thế tựa vào lòng Thẩm Định Trạch. Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Hôm qua em mơ một giấc mơ.”
“Mơ gì?” Giọng Thẩm Định Trạch rất nhẹ, nếu quan sát kỹ, trong mắt anh còn có ý cười rất nhạt.
“Em mơ thấy mẹ em, bà ấy đang mỉm cười thay tã cho con của chúng ta, bà ấy cười rất hạnh phúc, từ trước đến giờ em không biết lúc cười bà ấy lại đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han-trien-mien/669795/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.