Thẩm Định Trạch ngồi trên ghế sofa bằng da, kéo mạnh Mạnh Nhược Dư vào lòng, anh lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau tay cho cô, mỗi một ngón tay đều không buông tha, như thể rất ghét chuyện cô bị người khác động chạm. Sau khi lau tay cho cô xong, anh dùng rượu vang để rửa tay cho cô, rửa sạch rồi lại dùng khăn tay lau lau chùi chùi sạch sẽ. Lúc này anh mới hài lòng, cầm lấy tay cô ngửi ngửi, “Vừa nãy cô nói gì với Thiệu Gia Minh thế?”
“Anh ta nói đứng bên cạnh anh quá nguy hiểm, muốn tôi rời khỏi anh.” Hai tay Mạnh Nhược Dư ôm lấy cổ anh, dáng vẻ vô cùng mập mờ, chẳng hề bận tâm những người ở đây sẽ nhìn bọn họ với ánh mắt như thế nào.
“Sau đó thì sao?” Thẩm Định Trạch nâng ly rượu lên, rượu trong ly không ngừng dao động.
“Tôi nói với anh ta, muốn tôi rời xa anh, trừ khi tôi chết.”
Động tác trên tay Thẩm Định Trạch ngừng lại, “Cô chắc hẳn nên đi hát hí khúc.”
Mạnh Nhược Dư lắc đầu, sau đó ghé đầu vào bả vai của anh, “Như vậy không hay, bây giờ có còn bao nhiêu người thích nghe hí khúc đâu.”
“Vậy thì diễn kịch?”
Cô ngẩng đầu lên, chỉnh lại tư thế, mặt đối mặt với anh, nháy mắt với anh vài cái, “Nếu diễn kịch có thể khiến anh vui, tôi sẽ diễn liền, quan trọng là anh vui vẻ.”
Thẩm Định Trạch ấn đầu cô xuống, hôn lên khóe môi cô, như có như không l!ếm l!ếm, “Không ngọt.”
Mạnh Nhược Dư nở nụ cười, lúc anh dừng lại, cô chủ động hôn anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han-trien-mien/669785/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.