Thế giới của Mạnh Nhược Dư bị ấn nút dừng ngay trong giây phút xao động mãnh liệt ngắn ngủi, giống như một bộ phim truyền hình đang diễn đến cảnh cao trào nhất thì đột nhiên cúp điện, lại giống như hơi nước sôi sùng sục bị con người đóng kín khi đạt đến nhiệt độ sau cùng, từ nồng nhiệt đến lãnh đạm, vậy mà chỉ cần trong khoảnh khắc. Cô thở gấp, mới vừa rồi còn theo đuổi sự kịch liệt, nhưng giờ đây bỗng nhiên tất cả chẳng là gì cả, cô rất muốn cười, lại cười không nổi, trên mặt có thứ chất lỏng ẩm ướt, không biết là chảy ra do quá dữ dội, hay là vì bi thương.
Đôi mắt Thẩm Định Trạch trong bóng tối dần trở nên u ám, so với đêm đen càng tối tăm cũng càng thêm thê lương, anh thu lại ngón tay ở nơi riêng tư bí mật nhất của cô, trên tay có thứ chất lỏng nổi bật, anh dùng đầu ngón tay cảm nhận một chút.
“Nói chuyện đi!” Thẩm Định Trạch nghe thấy tiếng thở d0"c của cô từ kịch liệt dần dần trở nên ổn định.
Cô nhếch khóe môi một cái, không lên tiếng.
Anh nằm đè lên người cô, cơ thể gần như hoàn toàn bao trùm lấy thân thể cô, da thịt dán sát, nhiệt độ cơ thể lan tỏa, đôi bên đều mang mùi hương trên người đối phương, giống như nước hoa có hương rất nồng, quanh quẩn bên người, kéo dài hồi lâu.
Không đáp lại, một lúc sau, anh đưa tay sờ mặt cô, lồng ngực chợt đông cứng, “Tại sao lại khóc?”
Mạnh Nhược Dư cười, giọng khàn khàn, “Anh coi tôi thành người phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han-trien-mien/669782/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.