Cuộc phẫu thuật của Mạnh Nhược Dư rất thành công, nhưng cơ thể của cô không hề ổn, đêm đó sốt cao, sốt liên tục không giảm, cứ tiếp tục sốt cao như vậy, tính mạng sẽ nguy kịch. Theo lời bác sĩ nói, sức khỏe của cô không kém đến mức đó, giống như vận động mạnh trong thời gian ngắn khi đói, khiến cơ thể cô kiệt sức nhanh chóng, đó chỉ là một kiểu ví von mà thôi. Khoảng thời gian này chắc hẳn cô đã trải qua những chuyện khiến cô ăn không ngon, ngủ không yên, tinh thần căng thẳng cao độ, trong tình trạng như vậy, cô còn bị thương do trúng đạn thế này, quả thật là muốn lấy mạng người.
Thẩm Trường Thủy canh giữ bên giường bệnh của cô suốt, cách một lúc lại lấy tay sờ trán cô, cơn sốt của cô vẫn chưa thuyên giảm, vết thương cũng có chút vấn đề, bác sĩ đến mấy lần, khuyên anh vài câu, đã cố gắng hết sức rồi, đến cuối cùng kết quả là gì thì chỉ có thể phó mặc cho trời thôi.
Thẩm Trường Thủy một mực im lặng, nhắm hai mắt, tức khắc nhìn thấy dưới bầu trời xanh và đám mây trắng, giữa cánh đồng hoa cỏ u tịch, Mạnh Tiêu Tiêu chạy đến nỗi chân váy tung bay, trong tay cô đang cầm dây diều, gương mặt tươi cười tự nhiên xinh đẹp, hơn hẳn tất cả phong cảnh trên thế gian này. Lúc đó, Thẩm Định Trạch chạy theo phía sau cô, chạy băng băng cùng cô, tự do làm sao, vui vẻ làm sao, khi con diều bay đến nơi cao nhất, cô đột nhiên dừng lại, ngơ ngẩn nhìn con diều đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han-trien-mien/257932/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.