Khi đó ai cũng không ngờ, Thẩm Trường Thủy không dẫn theo Kỷ Thừa Ca rời đi mà trốn trong bụi rậm, anh nhìn Kỷ Thừa Ca ngất xỉu trong lòng rất mâu thuẫn, trong người anh có một loại thôi thúc, muốn đi ra ngoài giết những người kia, cho dù phải trả giá đắt, thậm chí là tính mạng của anh, nhưng nhìn thấy Kỷ Thừa Ca bị anh dùng cỏ che lấp, đột nhiên anh thấy mình không có tư cách đi ra ngoài. Đám người đáng chết kia đã trở lại, Thẩm Trường Thủy cắn chặt răng, anh hi vọng biết bao nhiêu đám người trở về chính là người của bọn họ, sau đó bọn họ có thể cùng nhau cười nói chúc mừng, cho dù có bao nhiêu người tới, bọn họ vẫn có thể sống sót trở về, nhưng không có cơ hội như vậy.
Thẩm Trường Thủy cầm súng nằm sấp trên mặt đất, súng nhắm vào những người đó, anh ở Trường Sinh Đường không phải uổng công, ai là thủ lĩnh của đám người này, liếc mắt một cái là biết, chỉ cần một phát súng, người kia sẽ chết ở đây, nhưng trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt bình tĩnh lại dứt khoát, cô nói —— Tôi không thể dìu anh ấy đi được, cũng không thể bảo vệ anh ấy, nhưng anh có thể.
Thẩm Trường Thủy nhắm mắt lại, lựa chọn buông tha, anh không có tư cách làm bất cứ chuyện gì, anh phải bảo vệ Kỷ Thừa Ca, chỉ cần Kỷ Thừa Ca không có an toàn tuyệt đối, anh sẽ không có tư cách hành động thiếu suy nghĩ.
Người của Vĩnh Hằng Đường dùng toàn bộ nhân lực trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han-trien-mien/257925/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.