Thẩm Trường Kim nhận được tin, vẻ mặt lộ ra hai phần xấu hổ hiếm có. Theo lý mà nói, người như bọn họ không nên có loại cảm xúc này, nhưng một phút trước, rõ ràng chính anh mời cô lên xe đưa cô về nhà, bây giờ lại phải đuổi cô xuống xe, thế nào cũng có chút nói không nên lời. Nhưng trong cuộc đời này của bọn họ, điều duy nhất không học được chính là từ chối Thẩm Định Trạch, cho dù anh muốn mạng của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không nói thêm lời thứ hai.
Dường như Mạnh Nhược Dư hiểu ra chuyện gì, một hàng xe, những chiếc xe khác đã chạy đi theo tần suất vừa rồi, chỉ có chiếc xe cô đang ngồi là lệch khỏi quỹ đạo với bọn họ, chạy sang một bên: “Nhà tôi không thuận đường với mấy anh, cho tôi xuống chỗ này đi, chỗ này rất dễ bắt xe.”
Lời của cô khiến Thẩm Trường Kim thở phào nhẹ nhõm, chủ động mở cửa xe cho cô, tuy cái gì cũng không nói nhưng anh cảm thấy rất áy náy với cô.
Mạnh Nhược Dư xuống xe, sống lưng cô thẳng tắp, vẻ ngoài nhếch nhác nhưng không có tư thế thảm hại, cô gật đầu với Thẩm Trường Kim: “Cảm ơn anh.”
Thẩm Trường Kim không đáp lại, đi thẳng lên xe, lái xe trở về Trường Sinh Đường.
Thẩm Trường Mộc ngồi ở ghế cạnh tài xế bỗng nhiên bật cười: “Đây là một cô gái thông minh, ít tiếp xúc với cô ấy vì vẻ đẹp đó đi.”
“Ý gì?” Thẩm Trường Kim cũng nhìn người anh em của mình một cái.
Thẩm Trường Mộc lười biếng nhưng ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han-trien-mien/257921/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.